Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 911: Cảnh giới Mộc Kiếm của Đoàn Diên Khánh

Lúc này, Tiêu Phong sống chết mặc bây, còn Đoàn Chính Thuần thì trốn tránh không chiến, một mình Vương Viễn làm sao có thể đối phó được với Đoàn Diên Khánh.

Chỉ thấy gậy thép trong tay Đoàn Diên Khánh liên tục chọc tới, đánh về phía Vương Viễn liên miên không ngớt. Cây gậy thép dài bay nhẹ nhàng, nằm trong tay của Đoàn Diên Khánh lại giống như một cây thiền trượng thép tinh luyện nặng sáu bảy mươi cân, trình độ cực kỳ bất phàm.

Tuy Vương Viễn dựa vào thân thủ mạnh mẽ, vẫn có thể miễn cưỡng đón đỡ được, nhưng lại không có sức đánh trả như cũ, tu vi của Đoàn Diên Khánh cao thâm, hai người hóa giải mấy chục chiêu, vậy mà Vương Viễn lại bị ép đến mức liên tục lùi về sau.

Cảm giác được lực đạo từ trượng thép trong tay của Đoàn Diên Khánh, Vương Viễn càng lúc càng sợ hết hồn.

Kỹ thuật kiếm chân chính không dựa vào kiếm phong, mà dựa vào tu vi của người dùng, là cảnh giới cực cao trong võ học, chỉ có cao thủ cực mạnh trong võ lâm mới có thể đạt được đến tầng cảnh giới này.

Mà cảnh giới của Đoàn Diên Khánh lại gần với một tầng này hơn, vượt qua nâng nặng như nhẹ, đạt đến cấp bậc nâng nhẹ như nặng.

Dùng bốn tầng cảnh giới của Độc Cô Cầu Bại để bình phẩm, thì Đoàn Diên Khánh này lại có thực lực của cảnh mới Mộc Kiếm.

Cảnh giới này đã là hiếm có trong thiên hạ, ngoại trừ mấy cao thủ tuyệt đỉnh mà Vương Viễn biết ra đó, thì Đoàn Diên Khánh chắc chắn là không ai sánh bằng.

Cho dù là trong giới võ thuật ở hiện thực, thì nhân vật lợi hại có thể đạt đến cấp bậc này, cũng chỉ có thể đếm trên một bàn tay.

Nghĩ đến giới võ học, Vương Viễn lại càng buồn bực.

Nghe nói động tác công pháp mà NPC nắm giữa trong trò chơi “Đại Võ Tiên” này, đều là cao thủ võ học trong hiện thực tự mình nhập vào, có thể nâng cao cảnh giới võ học của một NPC đến tận mức này, vậy người nhập động tác đó, chắc chắn cũng có lĩnh ngộ đối với cảnh giới này, hơn nữa, trình độ của hắn ta cũng không chỉ như vậy.

Rốt cuộc là thần thánh phương nào lại có thể khắc họa cảnh giới của một NPC một cách vô cùng nhuẫn nhuyễn như vậy? Lẽ nào?

“Hừ hừ!”

Một cái ngây người này của Vương Viễn, khiến Đoàn Diên Khánh lập tức nắm được sơ hở của hắn, gã đâm trượng thép trong tay về phía trước, nhấn liên tiếp ba cái, liên tiếp phóng ra ba đường kình lực.

Vương Viễn lại lùi về sau một bước, liên tiếp tung ba chưởng vào ba đường kình lực của Đoàn Diên Khánh, mà Đoàn Diên Khánh thì lại nhẹ nhàng tiến lên một bước, tay trái cầm trượng thép đâm vào vai Vương Viễn.

“Phập!”

Bả vai Vương Viễn nhất thời bị Đoàn Diên Khánh đâm thủng.

-7247.

Một chỉ số mất máu cực lớn bay lên trên đầu Vương Viễn, thanh máu của hắn đột nhiên giảm hơn phân nửa.

Sau khi một kích đâm trúng, Đoàn Diên Khánh cũng không hề dừng lại, mà chống một cây trượng thép khác lên mặt đất, cả người dùng sức bật lên không trung, sau đó thọc tay phải về trước, đâm thẳng vào trái tim của Vương Viễn.

Đoàn Diên Khánh này cho dù là cảnh giới võ học hay là trình độ chiến đấu, đều đạt đến cảnh giới cực cao, thuộc tính của Vương Viễn không bằng, cấp bậc lại bị áp chế, lúc này lại bị đánh thành cứng còng, muốn tránh hiển nhiên cũng không tránh được.

Mắt thấy Vương Viễn sắp bị Đoàn Diên Khánh đâm một nhát chết tươi, đột nhiên hắn cảm giác được quần áo sau lưng bị người túm lấy, đồng thời cả người bị người xách trong tay giống như cưỡi mây đạp gió, kéo về phía sau.

“Sư huynh!” Trong lòng Vương Viễn vui mừng, hắn biết đó chính là Tiêu Phong ra tay!

“Soạt!”

Đoàn Diên Khánh đâm hụt.

“?”

Con ngươi của gã co rụt lại.

Thần công này thật khó tin, tuy võ công của Đoàn Diên Khánh mạnh, nhưng gã tự nghĩ mình cũng khó có thể làm được. Cơ bắp trên gương mặt gã cứng ngắc, tuy rằng ngạc nhiên không nhỏ, nhưng vẫn bình tĩnh thản nhiên, chỉ có trong lỗ mũi hừ một tiếng.

Không đợi Tiêu Phong thả Vương Viễn xuống, cây trượng thép ở tay phải đâm tới như mưa to gió lớn, một đòn lại nối tiếp một đòn, đều đâm vào vị trí tử huyệt của Vương Viễn.

Đoàn Diên Khánh quyết định phải trừ khử tên vướng tay vướng chân như Vương Viễn này đã, về phần đối phó với Tiêu Phong như thế nào, thì đó là chuyện sau đấy.

“Ha ha!”

Tiêu Phong mỉm cười, xách Vương Viễn nghiêng sang trái, né sang phải, tránh né từng đòn một qua từng khe hở của bóng gậy.

Vóc người của Vương Viễn cường tráng, ước chừng hơn trăm cân, mà một tay của Tiêu Phong xách hắn như không có gì, Đoàn Diên Khánh tấn công liên miên không ngừng, liên tiếp hơn mười gậy, từ đầu đến cuối lại không chạm được vào một nửa góc áo của Vương Viễn.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người chung quanh đều nhìn đến ngu người.

Vương Viễn lại càng ngạc nhiên đến trợn trừng mắt há hốc mồm.

Đoàn Diên Khánh lợi hại đến thế nào, thì mọi người đều có mắt để nhìn, võ công đạt đến cảnh giới này của Đoàn Diên Khánh, cho dù là đặt ở trong các đại môn phái như Thiếu Lâm, Võ Đang, cũng đều là cảnh giới của cao thủ trấn áp một phương, nhưng cao thủ như vậy lại ở trước mặt Tiêu Phong xách theo Vương Viễn hơn trăm cân, vậy mà lại thô lỗ như thế, rốt cuộc Tiêu Phong mạnh đến cảnh giới nào?

Vương Viễn đã sớm biết Tiêu Phong sẽ lợi hại hơn Đoàn Diên Khánh, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ y đã vượt qua mức hiểu biết của người thường.

Thấy Tiêu Phong lợi hại như vậy, Đoàn Diên Khánh cũng cảm thấy hoảng sợ, lúc này gã tự biết mình hoàn toàn không phải là đối thủ của y, rít lên một tiếng, đột nhiên bay về sau mấy trượng, nhìn chằm chằm vào Tiêu Phong, hỏi: “Các hạ là ai? Cớ gì lại tiến lên phá rối?”

Tiêu Phong còn chưa trả lời thì Vân Trung Hạc đã kêu: “Lão đại, hắn ta chính là bang chủ tiền nhiệm của Cái Bang, Tiêu Phong, đồ đệ Truy Hồn trượng Đàm Thanh của ngươi đã chết dưới tay của tên độc ác này đấy.”

“Kiều Phong!”

Đoàn Diên Khánh giật mình, ngạc nhiên nói: “Hóa ra là ngươi, bắc Kiều Phong nam Mộ Dung, quả nhiên là danh bất hư truyền.”

Không chỉ gã, mà đám người Phó Tư Quy, Chu Đan Thần, ngoại trừ Đoàn Chính Thuần ra, thì quần hào Đại Lý đều vô cùng ngạc nhiên, bọn họ chỉ nghe Kiều Phong tự xưng là “người Khiết đan Tiêu Phong”, nhưng không ngờ người đàn ông này lại chính là bang chủ tiền nhiệm của Cái Bang trong lời đồn, Kiều Phong!

“Bắc Kiều Phong nam Mộ Dung” vang danh thiên hạ, không người nào trong võ lâm không biết, không người nào không hay, hôm nay vừa gặp, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Bạn cần đăng nhập để bình luận