Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 285: Huyết Trích Tử Mặc Bạch

Người chơi có thể đánh nhiệm vụ du hồn đều không phải loại rác rưởi! Thậm chí còn có một số người chơi trong bang hội lớn, giờ phút này cũng làm sao mà nhịn được.

"Má, ngươi là ai mà nói thế hả!"

"Đúng vậy! Hệ thống cũng chẳng có quy định này, cần ngươi đến đây tỏ ra ngầu lòi hả?"

Một số người tính tình nóng nảy trực tiếp mắng.

"Ha ha!"

Nam nhân đội mũ rộng vành đối mặt với cơn tức giận của đám người thì cười ha ha bảo: "Muốn rời đi cũng được, gần đây ông chủ của chúng ta đang thu hồn châu, hơn nữa còn lấy giá cao, một lượng vàng một viên! Một tay giao tiền một tay giao hàng, chỉ cần mọi người bán hồn châu lại cho ta là có thể rời đi."

Dựa theo tỷ giá hối đoái(*) hiện tại, một lượng vàng tương đương với năm mươi đồng, dùng năm mươi đồng mua một viên hồn châu, giá này chẳng cao cũng chẳng thấp lắm, dù sao tính ra một giờ là có thể kiếm được một trăm đồng…

(*)Tỷ giá trao đổi ngoại tệ

Thế nhưng đây không phải là chuyện có tiền hay không, nếu mọi người có đã năng lực làm nhiệm vụ hồn châu thì tất nhiên không phải người thiếu năm mươi đồng, so với dùng hồn châu đổi tiền thì họ càng muốn tăng thực lực của mình hơn.

Và lại tình huống hiện tại là sao?

Bị người ta chặn cửa, ép mình kiếm năm mươi đồng! Đây không phải là giao dịch công bằng mà gọi là ép mua ép bán!

Võ hiệp là gì? Sao trò chơi này lại nhiều mùi thuốc súng như vậy?

Mọi người chơi trò này không những vì nó là một trò chơi mô phỏng toàn diện mà còn do thích loại cảm giác cầm kiếm giang hồ khoái ý ân cừu.

Trong hiện thực sinh hoạt đã đủ áp lực rồi, trong trò chơi còn bị người ta ép mua ép bán một cách vô lý, mịa nó, ai mà chịu đựng được cho nổi?

"Ông đây đánh rắm vào mặt mẹ mày ý! Ông muốn đi thì đi, ai có thể cản được?"

Đúng lúc này, một người chơi Cái Bang hùng hùng hổ hổ đứng dậy muốn đi ra ngoài.

"Hừ! Đúng là không biết sống chết!"

Nam nhân đội mũ rộng vành hừ lạnh, nhấc mũ trên đầu xuống, tiện tay hất lên, chiếc mũ như đĩa ném xoay tròn lao về phía đệ tử Cái Bang nọ.

"?"

Tay đệ tử Cái Bang còn không kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra thì đã bị chiếc mũ chụp lên đầu.

Cùng lúc đó, nam nhân đội mũ rộng vành đột nhiên nắm lại tay phải.

Chiếc mũ chụp xuống.

Có tiếng “răng rắc” vang lên, chiếc mũ bay trở về trong tay chủ nhân của nó.

Người chơi Cái Bang nọ thì biến thành một xác chết không đầu.

"Phụt!"

Một lúc lâu sau, một chùm máu tươi thình lình phun ra từ cổ đệ tử Cái Bang, thi thể hắn ta đổ thẳng xuống đất.

Đám người trong mộ viên nhìn thấy cảnh này thì nhất thời lặng ngắt như tờ!

Ngay cả Vương Viễn – một người thường ra tay hung ác – trong khoảnh khắc nhìn thấy đệ tử Cái Bang mất đầu cũng phải hơi sửng sốt.

"Huyết Trích Tử!!!"

Lúc này có người chơi chỉ vào nam nhân đội mũ rộng vành nọ, cả kinh kêu lên: "Ngươi là Huyết Trích Tử Mặc Bạch!"

“Huyết Trích Tử Mặc Bạch?”

Nhìn thấy vũ khí trong tay người đàn ông đội nón lá kia, đám người Một Đám Ô Hợp vốn chỉ định xem náo nhiệt, đều trở nên nghiêm túc hẳn lên.

Cao thủ trong trò chơi rất nhiều, ngoài những cao thủ nổi danh của các đại môn phái trên bảng Phong Vân ra, vẫn còn rất nhiều cao thủ trong truyền thuyết, và Huyết Trích Tử Mặc Bạch chính là một trong số đó.

Nghe nói người này xuất thân từ Lục Phiến Môn, không chỉ có đao pháp tuyệt vời, mà còn học được một môn vũ khí gia truyền “Huyết Trích Tử”, có thể lấy đầu người ta từ khoảng cách nghìn dặm.

Cách nghìn dặm, chắc chắn là thổi phồng lên thôi, nhưng vừa rồi người chơi Cái Bang kia cách Mặc Bạch ước chừng mười mấy mét, chỉ một chiêu đã bị chém bay đầu. Từ đó có thể thấy được tin đồn Huyết Trích Tử này đường xa giết người trong một giây không phải là giả.

Trong “Đại Võ Tiên”, công kích đường xa phần lớn là cung nỏ và ám khí. Trên căn bản thì phán định của loại võ học này đều không cao, cần liên tục tấn công, dùng tốc độ và số lần công kích để giết người.

Nhưng Huyết Trích Tử này có khoảng cách tấn công xa như thế, lại có thể giết người trong vòng một giây, vậy có thể thấy được một chút trình độ khủng khiếp của y.

Mọi người ít nhiều cũng đã từng nghe nói đến danh hào của Huyết Trích Tử Mặc Bạch, nhưng cũng chỉ xem là chuyện cười được rất nhiều người nghe.

Thế nhưng mới vừa rồi, Mặc Bạch chỉ giơ tay một cái, đã lập tức cắt bay đầu của mục tiêu.

Đám người chơi trong mộ viên chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng nào khủng khiếp như vậy, trong lúc nhất thời đám người hùng hùng hổ hổ bên trong mộ viên đều yên tĩnh hẳn đi.

Ngay cả những người chơi của bang hội lớn đó cũng đều im bặt miệng.

Trong trò chơi, người đông hiển nhiên có sức mạnh lớn, nhưng cái đó cũng phải tùy lúc.

Từ trước đến nay, bang hội lớn đều không có ý muốn trêu chọc các cao thủ giống như Mặc Bạch, nhất là loại còn dẫn theo đoàn đội.

Hiện tại chỉ là giai đoạn đầu của trò chơi, các bang hội chủ yếu tập trung vào việc phát triển, bắt nạt người bình thường còn được, nhưng xung đột với cao thủ, vậy đó hoàn toàn chính là tự tìm phiền phức cho mình.

Dù sao thì người chơi cao thủ cũng có thực lực mạnh mẽ, ít người chắc chắn không đánh lại được, mà đông người thì lãng phí tài lực và vật lực, đánh thế nào thì thiệt như thế.

Thắng thì bị người ta nói là ỷ đông hiếp yếu, mà thua thì ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được, ai mẹ nó rảnh rỗi không có việc đi chọc loại người này chứ.

Huống chi hiện tại là hoạt động Thanh Minh, người chơi của bang hội lớn cũng phải làm nhiệm vụ, không phải sao. Lãng phí thời gian hoạt động của mọi người để gây rắc rối với vài cao thủ, thế này mặt mũi phải lớn đến đâu?

“Nói lại một lần nữa!”

Một chiêu đã trấn áp người chơi trong mộ viên, Mặc Bạch đi đến bên cạnh thi thể của đệ tử Cái Bang kia, nhặt Hồn Châu trên đất, tiếp tục nói một cách lạnh nhạt: “Đệ tử Hoa Sơn có thể tự do ra vào, những người chơi môn phái khác muốn rời đi cũng được, nhưng để Hồn Châu lại, bằng không đừng trách ta chưa từng chào hỏi.”

“Hừ hừ!”

Vương Viễn ở cách đó không xa nghe vậy, không nhịn được mà nở nụ cười.

Không thể không nói, Mặc Bạch trước mắt này ngược lại là một người cực kỳ thông minh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận