Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 560: Sơn Nhạc Minh

Vương Viễn cũng không khách sáo, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tống Dương.

“??”

Người chơi Võ Đang ngồi đối diện với Tống Dương thấy Vương Viễn đột nhiên đi tới, cũng không hề khách sáo ngồi xuống trước mặt mình, gã không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn tiếp tục mỉm cười, thản nhiên hỏi Tống Dương: “Vô Kỵ cô nương, vị này là?”

“Bạn của ta!”

Tống Dương chỉ về phía Vương Viễn, lên tiếng giới thiệu: “Ta gọi hắn tới đây!”

“Thì ra là vậy!”

Đệ tử Võ Đang kia gật đầu, chìa tay về phía Vương Viễn, nói: “Thanh Tùng Tử của Võ Đang, xin được chỉ bảo!”

“Ngưu Đại Xuân của Thiếu Lâm tự!” Vương Viễn tiện tay nắm một chút rồi báo tên họ của mình.

“Ngưu Đại Xuân!?”

Nghe thấy tên của Vương Viễn, Thanh Tùng Tử ngây ra một lúc, sau đó kinh ngạc nói: “Ngươi chính là Ngưu Đại Xuân trong truyền thuyết? Hóa ra cô nương Vô Kỵ và ngươi...”

Nói tới đây, Thanh Tùng Tử cũng không nói gì thêm nữa.

Tuy rằng hai người này cũng không tỏ ra thân mật quá mức, chẳng qua người sáng suốt đều có thể nhìn ra được: quan hệ giữa hai người không tầm thường! Sự quen thuộc kia chắc chắn không đơn giản như là bạn bè bình thường với nhau. Nếu không phải vậy, trong tình cảnh, Tống Dương sẽ không mời Vương Viễn tới đây.

“Truyền thuyết...”

Đối với danh xưng của Thanh Tùng Tử, Vương Viễn có chút không biết phải nói gì. Mẹ nó, tiếng gió về mình thế nào trong lòng Vương Viễn vẫn vô cùng rõ ràng, “truyền thuyết” này chắc chắn không phải là mấy chuyện tốt lành gì.

“Vì sao Thanh lão đệ đột nhiên lại muốn mời nàng ăn cơm vậy?” Vương Viễn buồn bực hỏi.

Vốn Vương Viễn còn tưởng rằng Thanh Tùng Tử này hẹn Tống Dương ăn cơm chỉ là xuất phát từ sự thưởng thức, muốn kết giao với cô nàng, nhưng nhìn mấy người chơi bên ngoài và tình hình hiện giờ, e rằng việc này cũng không đơn giản như vậy.

“Ha ha!”

Thanh Tùng Tử cho rằng Vương Viễn hiểu lầm điều gì đó, gã vội vàng cười nói: “Xin Ngưu huynh đừng hiểu lầm, ta mời cô nương Vô Kỵ ăn cơm cũng không phải là vì chuyện gì khác, ta chỉ muốn mời cô nương Vô Kỵ đến bang phái của chúng ta.”

“Ta biết mà!”

Thanh Tùng Tử vừa dứt lời, Vương Viễn thầm nghĩ quả nhiên không ngoài dự đoán của bản thân. Thanh Tùng Tử này nói là hẹn ăn cơm, nhưng thật ra không hề có ý tốt, đây rõ ràng là muốn đục khoét nền tảng!

Nghĩ tới đây, Vương Viễn không khỏi cảm thấy buồn bực. Mẹ nó, Tống Dương còn có người đến đào, vì sao lại không có ai đến đào mình chứ.

“Bang phái của các ngươi là gì!”

Vương Viễn nhân tiện hỏi. Từ trước đến nay bang phái lớn phải lấy cao thủ để thu hút nhân tài, tên Thanh Tùng Tử này rõ ràng cũng không có tiếng tăm gì ở trên giang hồ, dựa theo những gì Điều Tử từng nói, những bang phái bình thường chắc chắn sẽ không thuộc kiểu không biết tự lượng sức mình mời cao thủ có cấp bậc như Tống Dương.

“Sơn Nhạc Minh!”

Thanh Tùng Tử chỉ vào huy chương trước ngực, lộ ra vẻ mặt ngạo nghễ.

“Sơn Nhạc Minh!!?”

Vương Viễn nghe đến đây cũng sửng sốt.

Tuy Vương Viễn cũng không phải là mấy kẻ giả đời trong giới game online, nhưng những bang phái lớn cực kỳ có tiếng trong ngành này, hắn cũng đã được nghe nói qua.

Trong giới game online trong nước, có một câu “Thiên Địa Tam Sơn Ngũ Hồ Tứ Hải Thập Tứ Minh.”. Mà “Tam Sơn” trong câu nói này chính là ba bang phái lớn có chữ “Sơn” ở bên trong tên.

Lúc vừa mới bước vào trò chơi, Vương Viễn đã tiếp xúc qua Vạn Thánh Sơn, hiện tại Sơn Nhạc Minh trong miệng Thanh Tùng Tử cũng là một trong Tam Sơn.

Đây chính là chiến đội hàng đầu trong số những chiến đội chuyên nghiệp, không nghĩ tới Tống Dương lại phô trương đến vậy, có thể khiến người của Sơn Nhạc Minh đích thân đến mời.

“Ha ha! Ngưu huynh đã nghe qua rồi chứ!”

Đối với phản ứng của Vương Viễn, Thanh Tùng Tử tương đối hài lòng, còn không quên hỏi dò một câu.

“Con mẹ nó!”

Vương Viễn không hề trả lời. Mẹ, nếu ông đây nói đã nghe qua thì chẳng phải càng được đà cho ngươi tiếp tục ra vẻ kiêu ngạo sao?

“Sơn Nhạc Minh là thứ gì vậy?”

Đúng lúc này, Tống Dương lên tiếng hỏi.

“Hay lắm!”

Nghe thấy câu hỏi của Tống Dương, Vương Viễn suýt chút nữa đã ôm Tống Dương rồi gặm một cái, cô nương này thật sự rất tuyệt vời...

Đương nhiên, Vương Viễn cũng biết - Tống Dương đúng là không biết Sơn Nhạc Minh rốt cuộc là thứ gì.

“Ặc..”

Đối mặt với sự nghi hoặc của Tống Dương, vốn vẻ mặt của Thanh Tùng Tử đang dương dương tự đắc ngay lập tức trở nên cứng đờ, sắc mặt cũng trở nên đen kịt.

“Ta cũng không rõ nữa! Ngươi hỏi gã xem sao.”

Vương Viễn buông tay, giả vờ như không biết, sau đó ngẩng cằm chỉ chỉ Thanh Tùng Tử.

“Đệt!”

Bị hai người liên thủ hỏi khó, trong lòng Thanh Tùng Tử tức giận cực kỳ, nhưng gã cũng không thể nói một cách quá khích như kiểu: “Sơn Hà Minh của chúng ta nổi danh như vậy mà ngươi lại chưa từng nghe qua, ngươi có bị ngốc không vậy...”. Bất đắc dĩ, Thanh Tùng Tử không thể làm gì khác hơn là giải thích: “Không phải là thứ gì, mà là một bang phái lớn!”

“Ồ! Lớn cỡ nào?” Trong đầu Tống Dương không có một chút khái niệm nào, chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.

“Rất lớn, hơn nữa còn rất mạnh!”

Thanh Tùng Tử cũng đã quen với cách nói chuyện của Tống Dương, gã kiên nhẫn nói: “Nếu như có thêm cô nương Vô Kỵ gia nhập, Sơn Nhạc Minh của chúng ta sẽ càng mạnh hơn, lấy được danh hiệu “Đệ nhất thiên hạ” cũng không phải là chuyện không thể. Thế nào, cô nương Vô Kỵ có định suy nghĩ một chút không.”

“Chuyện này...”

Tống Dương không phải là mấy kẻ lõi đời như đám Mario, đối với lời mời của Thanh Tùng Tử, Tống Dương không biết phải xử lý thế nào.

“Ngươi nói xem?”

Tống Dương quay đầu hỏi Vương Viễn.

“Hả?”

Bị Tống Dương nhìn như vậy, Vương Viễn cũng không biết phải làm sao.

Về mặt tình lý, Vương Viễn đương nhiên không bằng lòng để cô đi tới chiến đội khác. Dù sao thì mọi người cũng đã chơi trò chơi với nhau như vậy rồi. Đột nhiên có người định rời đội ngũ để nhận chức vụ cao hơn, là người đều sẽ cảm thấy không quen.

Nhưng từ góc độ bạn bè, hắn cũng không thể ngăn cản cô được.

Không thể phủ nhận được mức giá của Phi Vân Đạp Tuyết rất cao, nhưng hắn cũng không phải là loại người chơi chiến đội chân chính, mục đích của hắn cũng chỉ vẻn vẹn là phần thưởng của Hoa Sơn luận kiếm mà thôi.

Xong hoạt động, Một Đám Ô Hợp vẫn là Một Đám Ô Hợp, những người khác vẫn là những người khác, chiến đội mà mọi người tạm thời thành lập cũng sẽ giải tán, vị trí có tiền lương cao như hiện tại hiển nhiên cũng sẽ không tiếp tục tồn tại nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận