Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1369: Kim Luân Pháp Vương

Nói thế nào Vương Viễn cũng là người chơi từng giết hai cao thủ tuyệt đỉnh, thực lực tuy không bằng Cưu Ma Trí nhưng giờ người ta đã xông đến tận nhà, hắn đâu thể làm con rùa đen rúc đầu vào mai được.

Bất kể người tới là ai, dám vô duyên vô cớ xông vào Tuyệt Tình Cốc đả thương người trong này, Vương Viễn nhất định sẽ khiến kẻ đó phải trả giá.

Dưới sự dẫn đường của Phàn Nhất Ông, Vương Viễn đi thẳng tới một sườn dốc trong Tuyệt Tình Cốc, bấy giờ chỉ thấy một tăng nhân mặc áo bào màu vàng đang giao đấu với Ngũ Hành Kỳ và đệ tử Ngư Võng Trận.

Người nọ vừa cao lại gầy, lêu nghêu như cây sào trúc, ót hơi lõm vào trong như một cái đĩa, trong tay cầm một bánh xe, chỉ rạch một phát đã làm hỏng lưới sắt của đệ tử Ngư Võng Trận, lửa do đệ tử Liệt Hỏa Kỳ phóng ra cũng bị gã dùng bánh xe chặn lại, không gì ngăn cản nổi.

“Hử? Kẻ nào vậy?”

Vương Viễn trông khá buồn bực, tăng nhân này mặc dù cũng có khí chất đó nhưng hiển nhiên không so được với Cưu Ma Trí luôn mặc trang phục đẹp đẽ, ngoại hình thì kém cả ba vạn tám nghìn dặm. Cưu Ma trí đẹp trai hơn gã một trăm tám mươi lần nhá. Nhưng mà sao cứ cảm giác như đã gặp tên này ở đâu rồi…

Dưới chân hòa thượng ngoại tộc nằm la liệt mười mấy đệ tử Tuyệt Tình Cốc… tên nào tên nấy đau đớn nhăn nhó mặt mày, nằm rên rỉ không đứng dậy nổi.

Vương Viễn trông thấy tình cảnh này thì thầm thán phục không thôi.

Quả nhiên là cao thủ tuyệt đỉnh… Chắc hẳn gã đã nhẹ tay, nếu không giờ này đã chẳng còn một ai sống sót, gặp tình huống này, muốn giữ người sống còn khó hơn cả thẳng tay giết chết, bấy nhiêu đủ để thấy tu vi của gã cao bao nhiêu.

Đứng sau lưng hòa thượng ngoại tộc là một bé gái mặc áo vàng. Cô bé kia mi thanh mục tú, xinh đẹp và đáng yêu vô cùng, đường nét trên khuôn mặt trông khá quen mắt nhưng hắn không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu.

Cô bé đứng yên không nhúc nhích, chắc đã bị hòa thượng kia điểm huyệt, đôi mắt đen lúng liếng kia đang chăm chú nhìn thẳng Vương Viễn.

“Tất cả dừng tay lại! Trong Tuyệt Tình Cốc của ta không cho phép ẩu đả!”

Vương Viễn vận đủ nội lực, quát to về phía đám đông đang chém giết lẫn nhau.

“…”

Hòa thượng ngoại tộc kia cảm nhận được khí tức hùng hậu trong giọng nói của Vương Viễn thì hơi ngẩn người, đẩy bé gái bên cạnh ra, ngẩng đầu lên nhìn Vương Viễn với vẻ mặt khiếp sợ: “Ngộ Si đại sư, chúng ta lại gặp nhau rồi! Lâu ngày không gặp mà tu vi của các hạ đã tăng đến mức này, đợi thêm một thời gian nữa e rằng đến lão nạp cũng không đuổi kịp!”

“Con mẹ nó ngươi là ai? Ta biết ngươi sao?”

Lạt ma này diễu võ giương oai ở Tuyệt Tình Cốc như vậy, lại còn ra vẻ rất quen Vương Viễn, điều này khiến Vương Viễn rất tức giận, giọng điệu cũng cao vút lên.

Cái gọi là người không biết không có tội, nếu ngươi không nhận ra lão tử cũng thôi đi, nhưng rõ ràng biết ta lại còn đánh người của ta, đây không phải là rảnh rỗi sinh nông nổi hay sao?

“Con mẹ nó ta là Kim Luân Pháp Vương! Chúng ta đã từng gặp ở thành Tương Dương rồi.” Lạt ma bình tĩnh đáp, trong giọng điệu cũng mang theo một chút kiêu ngạo.

“Kim Luân Pháp Vương?” Nghe được cái tên này, Vương Viễn bắt đầu có chút ấn tượng với người trước mặt.

Trước đây khi bao vây thành Tương Dương, Vương Viễn đã từng nhìn thấy một lão tăng tên là Kim Luân Pháp Vương trong quân doanh của Đà Lôi, khi ấy hắn chạy trốn còn biến thành bộ dạng của người này.

“Ngươi không ở Mông Cổ mà tới nơi này của ta làm gì? Còn đả thương môn nhân của ta nữa? Lẽ nào là đang coi thường ta sao?” Vương Viễn trừng mắt nhìn Kim Luân Pháp Vương nói.

“Nào dám, nào dám!” Kim Luân Pháp Vương vội vàng nhận lỗi, đáp: “Lão nạp chỉ là người qua đường, đi tìm người cùng Quách cô nương đây thôi.”

Nói xong, Kim Luân Pháp Vương liếc mắt nhìn cô gái xinh đẹp ở bên cạnh, rồi nói tiếp: “Kết quả gặp được môn nhân của Tuyệt Tình Cốc, bọn họ không nói một lời đã ra tay đánh người, lão nạp bị ép đến bất đắc dĩ mới đánh trả, vẫn mong Ngộ Si đại sư tha thứ!”

Vương Viễn cũng tin lời này của Kim Luân, với tu vi của lão hòa thượng này, nếu như muốn ra tay giết người, vậy đệ tử Tuyệt Tình Cốc ở đây sẽ không chỉ bị thương ngã xuống đất thôi đâu.

“A di đà phật!”

Tuy nói như vậy, nhưng Vương Viễn vẫn muốn châm chọc tên hòa thượng vô lễ này một chút, vì thế hắn cảm khái: “Lạt Ma đúng là hay thật, ra ngoài còn dẫn theo một cô gái xinh đẹp, nếu như là tăng nhân của Thiếu Lâm tự chúng ta, đã sớm bị phương trượng cho vào danh sách đen rồi.”

“Ngộ Si đại sư đừng vội nói đùa!” Kim Luân Pháp Vương vội vàng giải thích: “Cô gái này có thiên phú rất cao, lão nạp chỉ muốn thu nhận cô ta làm đồ đệ mà thôi.”

“Muốn học thì phải ngủ với sư phụ trước, cái này ta hiểu!” Vương Viễn mở hình thức nói hươu nói vượn ra, chuyện này hắn cũng không phải chưa từng thấy qua, Tuyệt Tình Cốc là vì ai mới có thì đến giờ hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng đây.

“Vớ vẩn!” Kim Luân Pháp Vương giận tím mặt: “Lão nạp khiêm tốn nho nhã và chính trực, nào phải loại súc sinh sư đồ loạn luân đó?”

“Ngươi mới là đồ súc sinh!” Lúc này, cô gái đó nhìn Kim Luân Pháp Vương với vẻ tức giận, nói: “Đại ca ca không như thế… hắn và cô cô của hắn là yêu đương chân chính, hỏi thế gian tình ái là chi…”

“?”

Vương Viễn mang vẻ mặt ngơ ngác: “Đại ca ca trong miệng ngươi lẽ nào mang họ Dương?”

“Sao ngươi lại biết?” Cô gái nhỏ hỏi trong sự ngạc nhiên.

“Con mẹ nó ngươi lại là ai nữa vậy? Sao lại có quan hệ với Dương Quá?” Vương Viễn có hơi nhức đầu.

Đối với bản lĩnh quyến rũ con gái của Dương Quá, Vương Viễn không hề nghi ngờ một chút nào, vừa hứa hẹn lâu dài quay đầu đã rời đi, nhưng phàm là giống cái, không ai nhìn thấy Dương Quá mà không thích hắn ta… nhưng vấn đề là không phải trước đó tiểu tử đã về phái Cổ Mộ ẩn cư với cô cô của hắn ta rồi hay sao? Sao lại chạy ra ngoài hại người nữa, lần này còn là cô gái nhỏ nữa chứ… thật súc sinh.

Cô gái thành thật đáp: “Ta tên là Quách Tương!”

“Quách Tương… cái tên thật dễ nghe, hình như đã nghe ở đâu đó rồi.” Vương Viễn sờ cằm, lầm bầm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận