Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1252: Độc Cô Tiểu Linh là vật cát tường

Trong trò chơi mô phỏng thực tế, những NPC cấp cao không khác với con người là mấy, nếu không liên tục nhắc nhở mình khác với NPC, rất nhiều người chơi sẽ khó tránh khỏi việc đắm chìm vào thế giới ảo quá đà.

Vương Viễn cũng vậy, đối với những NPC quan hệ tốt với mình, cho tới tận giờ hắn chưa từng coi bọn họ là một chuỗi số liệu mà là một con người sống sờ sờ.

Lúc đầu lão hòa thượng từng nói, nếu có duyên sẽ gặp lại, nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy rồi mà Vương Viễn chưa từng thấy lão. Hôm nay trở lại chốn cũ, khó tránh khỏi nhìn vật nhớ người, như thể trên đời từng có một người như vậy, chẳng biết tự lúc nào đã biến mất không thấy tăm hơi.

Vương Viễn ổn định lại cảm xúc, bắt đầu tìm kiếm lần lượt từng kệ sách.

Kinh Vô Tự, dựa theo tên thì chắc là một quyển kinh thư không có chữ… Vương Viễn dựa theo gợi ý này lần lượt cầm lấy từng quyển kinh, mở ra rồi cất đi.

Động tác cứ thế lặp đi lặp lại liên tục, từ xế chiều đến tối, bỏ công sức cả một buổi chiều, lật không biết bao nhiêu quyển kinh thư rồi mà chẳng thấy tăm hơi quyển không chữ nào cả. Quyển nào quyển nấy đều chi chít chữ, không viết bằng chữ Hán thì là chữ Phạn, hoàn toàn không có quyển nào để giấy trống trơn.

Vương Viễn nhức đầu, nhịn không được mắng thầm: “Con mẹ nó chứ, không phải lão khốn nạn Huyền Từ đang đùa mình đấy chứ? Làm gì có Kinh Vô Tự gì ở đây, rốt cuộc trong Tàng Kinh Các có Tẩy Tủy Kinh thật không hả?”

Ngay lúc Vương Viễn đang bực bội, Điều Tử và Đạo Khả Đạo mới làm xong nhiệm vụ tuyệt học bắt đầu ngoi lên khoe khoang.

“Ha ha Thiết Bổ Sam, trâu bò chưa? Công pháp mạnh nhất của Lục Phiến Môn đó! Sau này ta cũng có khả năng chiến đấu mạnh mẽ rồi!” Điều Tử hãnh diện lắm, từ trước tới giờ công pháp của Lục Phiến Môn đều vô cùng lừa đảo, nhưng về mặt tuyệt học thì không hề thua kém chút nào. Điều Tử học được Thiết Bổ Sam liền có cảm giác thành tựu sống lâu lên lão làng.

“Thôi ngừng ngay nhá!” Mario khinh thường bảo: “Nghe nói điểm yếu của Thiết Bố Sam nằm ngay trong đũng quần… Khắc tinh của ngươi chính là ta đấy!”

“Lão Mã cút đi!” Điều Tử điên cuồng gửi một loạt biểu tượng giơ ngón giữa.

“Ha ha!” Đạo Khả Đạo đắc ý nói: “Ta học được Ngọc Nữ Tâm Kinh, tuyệt học nội công phái Cổ Mộ đây này, so với Thiết Bố Sam thì nổi tiếng hơn nhiều.”

“Chả thú vị tẹo nào!” Mario lại nói: “Ngọc Nữ Tâm Kinh vừa nghe đã thấy không phải công pháp đứng đắn gì rồi, luyện tới luyện lui có khi ngươi thành Bôi Mạc Đình đó.”

Đạo Khả Đạo: “…”

Mồm miệng Mario thối không chịu được, không lúc nào không gợi lên cảm giác muốn ăn đòn.

“Cút mẹ ngươi đi nhá lão Mã! Có tin ông đây đâm ngươi một phát về chầu không?” Bôi Mạc Đình thấy mình bị khịa thì nhảy vào văng tục tùm lum.

“Ha ha!”

Điều Tử bị Mario khắc, còn Mario thì bị Bôi Mạc Đình khắc. Mario thấy Bôi Mạc Đình tính tìm mình gây phiền toái thì vội vàng cười ha ha nói lảng sang chuyện khác: “Lão Ngưu, ngươi học được gì rồi?”

“Học cái lìn ấy!”

Mario rõ ràng đang ngứa đòn đây mà, còn vạch áo cho người xem lưng, không đề cập tới chuyện này thì thôi, vừa nhắc tới Vương Viễn chỉ muốn điên lên.

“Cái lìn là công pháp gì? Tuyệt học à?” Mario trêu ghẹo.

“Đừng nói nữa! Nhận phải một nhiệm vụ tuyệt học khốn nạn! Bảo ta tìm Tẩy Tủy Kinh trong Tàng Kinh Các!” Vừa nói Vương Viễn vừa chia sẻ nhiệm vụ của mình vào kênh đoàn đội.

Ông cha ta thường nói, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Nhóm có tận mười mấy người, không biết chừng lại cho ra ý kiến hữu dụng nào đó.

Nhưng mọi người trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng đưa ra kết luận y hệt Vương Viễn : “Này… là đang đùa giỡn ngươi hả?”

“Chả thế!” Vương Viễn nói: “Huyền Từ còn cho ta một gợi ý có cũng như không, bảo ta tìm kinh không chữ gì đó, nói chừng nào ta hiểu được hàm ý của ba chữ này là sẽ tìm được.”

“Không có chữ là không có chữ!” Mario nói: “Cần gì phải hiểu, ngươi cứ lục tìm mấy quyển trắng tinh là được.”

“Nào đơn giản thế!” Vương Viễn buồn bực nói: “Ta tìm hồi lâu rồi mà chẳng thấy quyển kinh không chữ nào.”

“Các ngươi ngốc chết đi được…” Lúc này Tống Dương đột nhiên lên tiếng cười nhạo: “Kinh không chữ chưa chắc đã không có gì cả, có thể là một quyển toàn hình vẽ…”

“Sách đầy hình vẽ… Này…”

Nghe Tống Dương nói như vậy, Vương Viễn thoáng sửng sốt, trong đầu dường như lóe lên ấn tượng mơ hồ gì đó nhưng cụ thể ra sao hắn nhất thời không nhớ nổi.

“Ha ha, sách hình vẽ hả? Tập tranh minh họa Kim Bình Mai?” Mario lại bắt đầu không đứng đắn.

“Kim Bình Mai?” Vương Viễn nghe đến ba chữ này thì dường như nhớ ra vài đầu mối mơ hồ.

Độc Cô Tiểu Linh cũng cười hì hì nói chêm vào: “Chưa chắc đã là Kim Bình Mai, nhỡ đâu nam nam thì sao?”

“A! Ta nhớ ra rồi!”

Câu cuối cùng của Độc Cô Tiểu Linh chẳng khác nào bút điểm mắt rồng.

Vương Viễn rốt cuộc cũng nhớ ra thứ cứ lởn vởn quanh đầu mình nãy giờ là gì.

Hình vẽ, 18+, nam nam…

Ba nhân tố này có tập hợp lại và móc nối thế nào cũng chẳng liên quan đếch gì đến quyển kinh mà Vương Viễn đang tìm cả, thế nhưng chính là lại giúp hắn nhớ đến một quyển kinh khác là “Thân Nhiệt Thiên Quốc”.

Lúc đầu mới quen Độc Cô Tiểu Linh, cô nàng đã đưa cho hắn một quyển sách vô cùng thô tục, lúc đó hắn còn tưởng là tiểu thuyết đồi trụy.

Trùng hợp thay, bên trong “Thân Nhiệt Thiên Quốc” đều là hình vẽ, không có lấy một chữ viết, ứng với đầu mối kinh không chữ.

Hơn nữa, “Thân Nhiệt Thiên Quốc” là thứ Độc Cô Tiểu Linh chôm ra từ Tàng Kinh Các, cho nên cũng là đồ Tàng Kinh Các, điều kiện địa điểm cũng phù hợp.

Điều khiến Vương Viễn cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi chính là, nhiệm vụ hắn nhận có tên là [Kinh Thiên Quốc].

Chuyện này trùng hợp quá rồi, từ các đầu mối nêu trên có thể thấy Thân Nhiệt Thiên Quốc đã đáp ứng đủ các điều kiện. Chẳng nhẽ “Thân Nhiệt Thiên Quốc” chính là “Tẩy Tủy Kinh” trong truyền thuyết?

Nếu quả thực là vậy, xem ra Đạt Ma tổ sư là một người không mấy đứng đắn, thế mà lại giấu Tẩy Tủy Kinh trong một quyển sách tục tĩu đến vậy.

Dĩ nhiên, Phật pháp của Đạt Ma tổ sư hẳn đã đạt đến cảnh giới [Vô Sắc Vô Tướng], trong mắt ông “Thân Nhiệt Thiên Quốc chẳng qua là một quyển sách hết sức bình thường như từ điển Tân Hoa(*).

(*)Từ điển Tân Hoa hay từ điển Tân Hoa xã, là một từ điển tiếng Trung do Tạp chí Thương mại xuất bản. Đây là từ điển tiếng Trung bán chạy nhất và là tác phẩm tham khảo phổ biến nhất thế giới.

Còn quyển “Thân Nhiệt Thiên Quốc” kia hiện giờ ở đâu… Vương Viễn rõ ràng sốt ruột hẳn. Lúc đầu là hắn tự cầm “Thân Nhiệt Thiên Quốc” đến đổi “Dịch Cân Kinh” với hòa thượng Linh Quan, hơn nữa khi đó bản thân còn tự đắc thời gian thật lâu.

Giờ nghĩ lại thấy thật buồn cười.

Cầm “Tẩy Tủy Kinh” đổi “Dịch Cân Kinh” căn bản là chẳng lời tí nào, không biết là hòa thượng Linh Quan ngu hay Vương Viễn ngốc nữa.

“Linh Tử, ngươi đúng là vật cát tường của ta! Lại nợ ngươi một ân tình nữa rồi!”

Vương Viễn tắt kênh đoàn đội đi rồi rời khỏi Tàng Kinh Các, chẳng thẳng tới nhà bếp đằng sau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận