Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 853: Lão hòa thượng Thần Sơn cứng đầu cứng cổ

Thần Sơn liên tiếp gây khó dễ, Vương Viễn lại không kiêu ngạo mà đúng mực, khiến cho Thần Sơn xấu hổ như đánh vào bông. Thần Sơn cũng hiểu gây khó dễ cho Vương Viễn không có tác dụng gì, vì thế xua tay nói: "Ngươi vẫn nên trở về đi! Bảo Huyền Từ đích thân tới tìm ta."

"Chỉ sợ không được!"

Vương Viễn lắc đầu.

Nhiệm vụ Huyền Từ giao cho là cầm kinh thư về, nếu Thần Sơn từ chối mà nhiệm vụ có thay đổi, Vương Viễn chắc chắn sẽ quay đầu rời đi, hắn mới lười nói nhảm với lão hòa thượng này. Chỉ là hiện giờ nhiệm vụ chưa có thay đổi gì, nên Vương Viễn không thể trở về.

"Có câu rằng có vay có trả thì mượn tiếp không khó!" Vương Viễn nói: "Đại sư cũng là cao tăng một thế hệ, há có thể làm chuyện có mượn không trả như vậy?"

"Lời ấy sai rồi!"

Thần Sơn nói: "Thiếu Lâm tự có phải Thiền Tông không?"

"Phải!" Vương Viễn đáp.

"Chùa Thanh Lương có phải Thiền Tông không?" Thần Sơn lại hỏi.

"Phải!"

Vương Viễn tiếp tục gật đầu.

Thần Sơn cười nói: "Nếu đều là Thiền Tông, vậy kinh thư Thiền Tông chính là của tất cả đệ tử Thiền Tông, lão nạp cầm đồ của mình mà thôi, mắc mớ gì phải trả lại?"

"Ngài..."

Vương Viễn nghe vậy sửng sốt.

Được lắm, người không biết xấu hổ chưa chắc là hòa thượng, nhưng hòa thượng chắc chắn đều không cần mặt mũi. Lão hòa thượng Huyền Từ đã đủ gian trá nhưng ít nhất lão ấy còn xem xét tới vấn đề mặt mũi. Còn Thần Sơn thượng nhân này rõ là không biết xấu hổ!

"Lời ấy của Thần Sơn phương trượng thật là có lý, tiểu tăng không phản bác được. Chỉ là không biết Thần Sơn phương trượng cấp bao nhiêu?" Vương Viễn khiêm tốn hỏi. Nếu đòi miệng không được thì phải cướp, mà trước khi cướp thì phải tìm hiểu một chút về thực lực của đối thủ, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.

"Giống như sư phụ ngươi, cấp 145!" Thần Sơn nói: "Nếu ta có thể học được bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm tự, tạo nghệ võ học há có thể chỉ dừng tại bước này."

Nói tới đây, Thần Sơn lại mang vẻ mặt tiếc hận cùng không cam lòng.

Thiên phú của Thần Sơn thượng nhân rất tốt, hơn nữa còn tự đánh giá cao bản thân, lúc tuổi còn trẻ muốn bái nhập Thiếu Lâm, lại bởi vì thái độ ngạo mạn này mà bị Linh Môn phương trượng đóng cửa không nhận. Sau này lão lại làm trụ trì chùa Thanh Lương, nhưng võ học của chùa Thanh Lương thua xa không bằng Thiếu Lâm tự. Chỉ là như vậy, nhưng Thần Sơn thượng nhân vẫn có thể tu luyện võ học tới trình độ sàn sàn với Huyền Từ.

Huyền Từ đã là kỳ tài trăm năm có một của Thiếu Lâm tự, thiên phú của Thần Sơn thượng nhân còn cao hơn Huyền Từ rất nhiều, hiện tại lại nhắc tới bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm tự, Thần Sơn thượng nhân lập tức than ngắn thở dài một phen.

"Bố khỉ!"

Vương Viễn nghe vậy hoảng sợ. Hay lắm, cấp 145 đấy, cao hơn hắn gần 100 cấp.

Dựa vào số liệu trò chơi, thực lực của chưởng môn chín môn phái lớn đều nằm ở khoảng cấp 120 -150. Cấp 145 này đã được coi là chiến lực mạnh nhất của các môn phái lớn rồi. Đương nhiên không tính người tiếp dẫn môn phái ở Ngưu Gia thôn, đó là BOSS có chức năng giống thủ vệ môn phái, không thể so sánh.

Nếu chỉ cao hơn bản thân 50 - 60 cấp, ví dụ như BOSS cỡ Lý Mạc Sầu, Khúc Linh Phong, thì Vương Viễn thật sự có nắm chắc gọi người quần ẩu chết lão. Nhưng chênh lệch tới 100 cấp, thì không thể dùng số người để bổ sung khuyết điểm nữa.

"Ngươi còn gì muốn hỏi nữa sao?"

Thần Sơn thượng nhân lại nói.

"Không có!" Vương Viễn lắc đầu, nháy mắt ra hiệu với Phương Đông Chưa Tỏ: "Tới phiên ngươi!"

"Bản quan phụng chỉ tới tìm một hòa thượng tên là Hành Si!" Phương Đông Chưa Tỏ tiến lên trước, cung kính nói.

"Hành Si?"

Thần Sơn cười lạnh một tiếng nói: "Lão nạp là người ngoài, thánh chỉ phàm tục thì có liên quan gì tới lão nạp chứ?"

"Ta..."

Thần Sơn thượng nhân này thật đúng là cứng đầu cứng cổ, giống như Vương Viễn, Phương Đông Chưa Tỏ cũng ăn một chậu khinh bỉ.

"Mẹ nó! Hòa thượng này là cái quái gì thế!" Phương Đông Chưa Tỏ còn khó chịu hơn cả Vương Viễn.

Dù nói thế nào Vương Viễn cũng được coi là người một nhà với Thần Sơn. Thần Sơn thân là trưởng bối, giáo dục Vương Viễn vài câu thì hắn không thể không nghe. Nhưng Phương Đông Chưa Tỏ có thân phận gì? Là thần bổ đứng đầu Thần Bổ Ti, sứ giả của hoàng đế Đại Tống, phía sau là cả triều đình, hiện giờ lại bị đối đãi như vậy, tâm tình khó chịu của Phương Đông Chưa Tỏ có thể hiểu được.

“Thần Sơn đại sư, ngươi phải chú ý ngôn từ của mình!”

Phương Đông Chưa Tỏ nghiêm túc nói: “Hễ những nơi có nhật nguyệt chiếu sáng, thì đều là đất của người Hán ta! Một giáo phái nước ngoài này của ngươi, nếu đã truyền bá ở trung thổ, vậy nhất định phải tuân thủ quy tắc của trung thổ ta!”

Lần này, Phương Đông Chưa Tỏ thực sự bị chọc tức rồi.

Tuy Phật giáo đã được Hán hóa, nhưng dù sao cũng tới từ ngoại bang, ở mảnh đất Trung Quốc này, hoàng đế chính là người có quyền quyết định duy nhất, cho dù Tịnh Thổ tông, Thiền tông, hay là Đạo nho và nhà nho, suốt mấy nghìn năm này đều phải phụ thuộc vào hoàng quyền mà sinh tồn, nơi đây chỉ là một chùa Thanh Lương nho nhỏ mà thôi, vậy mà lại không coi thánh chỉ là việc to tát gì sất, sợ là Thần Sơn thượng nhân này sợ là chưa từng chết qua.

“A di đà Phật!”

Đối mặt với sự uy hiếp của hắn ta, Thần Sơn thượng nhân trừng mắt nhìn Vương Viễn và Phương Đông Chưa tỏ một cách hung hãn, sau đó niệm một tiếng Phật hiệu, đáp: “Người trên thế gian đều bình đẳng, người xuất gia giống như ta, làm sao có thể bị chuyện phàm trần quấy nhiễu cho được? Trừng Quang, tiễn khách!”

Nói xong, Thần Sơn thượng nhân giơ tay phải lên.

“Kẽo kẹt!” một tiếng, cửa nhà chùa đóng lại thành tiếng.

Một lão hòa thượng vừa cao vừa gầy đi vào trong phòng, duỗi tay về phía hai người Vương Viễn, nói với vẻ có hơi bất đắc dĩ: “Ngưu sư huynh, Phương Đông thí chủ! Mời!”

“Được! Ngươi cứ đợi đó!”

Phương Đông vứt lại một câu đe dọa, rồi đi thẳng ra khỏi cửa phòng, Vương Viễn cũng nói với Thần Sơn thượng nhân: “Thần Sơn tiền bối, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau!”

Nói xong, hắn cũng ra khỏi cửa phòng.

Trừng Quang hòa thượng một đường tiễn hai người ra khỏi tự, khi ra khỏi chùa Thanh Lương, y nói: “Ngưu sư huynh, thật xin lỗi… Thần Sơn phương trượng nóng tính vậy đấy, vẫn mong ngươi hãy gửi lời hỏi thăm đến Huyền Từ phương trượng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận