Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 373: Có ngươi thì không có ta

...

Lúc này, bên trong Triệu Vương Phủ đã loạn thành một nồi cháo, tất cả các NPC đều chạy loạn, lấy nước cứu hỏa.

Thế nhưng đám lửa này đã đốt cả một cánh rừng, hỏa hoạn như vậy sức người sao có thể dập tắt được? Sự cố gắng của Triệu Vương Phủ cũng chỉ như muối bỏ biển, Triệu Vương Phủ là một phó bản, NPC bên trong không thể chạy loạn như NPC ngoài thế giới, việc bọn họ có thể làm chỉ là cứu hoả hoặc bị đốt chết... Cho dù là BOSS như Âu Dương Khắc cũng phải làm việc như người khác.

Ngọn lửa mãnh liệt ùn ùn kéo đến, dẫn vô số người chơi ở thành Yến Kinh tới xem... Lần trước hoả hoạn như vậy là ở núi Hắc Phong, không ngờ lần này lại đốt tới thành Yến Kinh.

Sự cố lớn như vậy xảy ra, vô luận là BOSS hay lính canh đều phải bận rộn dập lửa... Đương nhiên sẽ không có ai chú ý tới mấy người Vương Viễn.

Đám Vương Viễn thừa dịp hỗn loạn, đi thẳng tới nhà giam dưới lòng đất của Triệu Vương Phủ, không gặp một chút trở ngại nào.

Trong nhà giam mờ tối, chỉ có một người đàn ông trung niên dơ bẩn, hai mắt vô thần, sắc mặt tái nhợt, trong miệng cứ lẩm bẩm: "Nhỏ yếu, nhỏ yếu..." Cũng không biết là đang giễu cợt ai, bất quá gã dường như bị kích thích rất lớn.

"Dương Thiết Tâm!"

Thấy người đàn ông kia, Phi Vân Đạp Tuyết thận trọng kêu một tiếng.

"?"

Nghe thấy có người kêu tên mình, người đàn ông kia xoay đầu lại nhìn mọi người, yếu ớt hỏi: "Ngươi... Ngươi là ai, tại sao lại biết tên của tại hạ?"

Mặc dù hán tử kia nhìn lôi thôi lếch thếch nhưng nhìn kỹ thì cũng khá có khí phách, chỉ là mặt mày của gã ủ dột, nói chuyện uể oải.

"Thật sự là gã!" Phi Vân Đạp Tuyết kinh ngạc vui mừng, quay về phía đám Mặc Bạch khoát tay áo, nói: "Cứu gã ra!"

"Ừ!"

Mặc Bạch gật đầu, chém cánh cửa nhà tù thành hai nửa.

"Lần này thật sự rất may mắn có lão đại Phượng Vũ, nếu không chúng ta..."

Nhiệm vụ sắp hoàn thành, Phi Vân Đạp Tuyết rất vui vẻ, kích động cảm ơn Vương Viễn.

Nhưng ngay lúc này, Vương Viễn đột nhiên vọt vào phòng giam, đưa tay bóp cổ Dương Thiết Tâm.

"Cái này ..."

Thấy Vương Viễn hành động như vậy, đám người ngơ ngác, Phi Vân Đạp Tuyết hoảng sợ nói: "Lão đại Phượng Vũ, ngươi... Ngươi muốn làm gì?"

"Hắc hắc!"

Vương Viễn cười cười, nói: "Ngươi hiểu mà, một ngàn lượng vàng! Nếu không ta giết con tin ngay tại chỗ!"

"Một ngàn lượng vàng!!! Ngươi! Ngươi có thấy mình quá đáng không!"

Vương Viễn vừa nói xong, Phi Vân Đạp Tuyết bùng nổ, nhìn Vương Viễn chằm chằm, tức giận kêu lên.

Phi Vân Đạp Tuyết bùng nổ là chuyện nằm trong dự đoán.

Phi Vân Đạp Tuyết có tiền, nhưng gã cũng không phải người ngu tiêu tiền như rác, mấy lần trước Vương Viễn đòi tiền thì thôi đi, có nhiều người như vậy, Phi Vân Đạp Tuyết có thể hiểu được, dù sao cũng là làm việc kiếm tiền, chào giá ngay tại chỗ thì có thể coi là tệ hại nhưng cùng lắm chỉ là tư chất kém.

Nhưng bây giờ, hành động này của Vương Viễn khiến người khác cảm thấy rất ghê tởm, những lần trước đều là lấy tiền làm việc, còn lần này rõ ràng là bắt chẹt.

Một ngàn lượng vàng không phải một con số nhỏ, nhất là trong trò chơi, một lượng tiền lớn như vậy đã khiến việc này không chỉ gói gọn trong vấn đề tiền nữa, cho dù đối với thổ hào như Phi Vân Đạp Tuyết thì đây cũng là một số tiền lớn, huống chi trước khi tới được chỗ này Vương Viễn cũng đã đòi không ít tiền.

Chỉ tiến công một phụ bản mà phải xài nhiều tiền như vậy Phi Vân Đạp Tuyết đã cảm thấy không đáng chút nào, bây giờ Vương Viễn lại bắt NPC nhiệm vụ đòi một ngàn lượng vàng, Phi Vân Đạp Tuyết cảm thấy tức giận cũng là điều dễ hiểu.

Vốn Phi Vân Đạp Tuyết còn kính trọng Vương Viễn là cao thủ, trong lòng cũng rất khâm phục cách người này đánh phụ bản, cho dù nhân phẩm của Vương Viễn thấp kém nhưng Phi Vân Đạp Tuyết vẫn muốn kết giao, thế nhưng bây giờ, Phi Vân Đạp Tuyết trước đó bội phục bao nhiêu thì lúc này khinh bỉ bấy nhiêu.

"Quá đáng sao? Đây rõ ràng là NPC nhiệm vụ của ngươi."

Thấy Phi Vân Đạp Tuyết cuối cùng cũng bị chọc giận, trong lòng Vương Viễn cảm thấy rất vui.

Nói cho cùng, Vương Viễn cũng không cần chút tiền đó của Phi Vân Đạp Tuyết, thứ hắn muốn chính là thái độ này của gã.

"Phượng Vũ Cửu Thiên, ngươi quả là một tên rác rưởi, người như ngươi còn dám mắng người khác ở trên diễn đàn!" Phi Vân Đạp Tuyết tức giận nói: "Bây giờ ta thà ném tiền cho đám thuỷ quân ở trên mạng còn hơn là đưa cho một tên tiểu nhân như ngươi!"

"Vậy sao? Người nói những lời này chính là ngươi! Vậy nên đừng trách ta không khách khí!" Vương Viễn hài lòng gật đầu, dùng sức siết tay.

"Rắc rắc!"

Cổ của Dương Thiết Tâm bị vặn thành hai đoạn, kèm theo đó là thông báo của hệ thống:

[Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ thất bại...]

[Hệ thống nhắc nhở: Khiêu chiến Triệu Vương Phủ thất bại...]

"Con mẹ nó! Tên khốn!"

"Phượng Vũ Cửu Thiên, con mẹ ngươi!"

Mặc Bạch cùng Ngạnh Hạp Ngọc Khê giận dữ, cầm vũ khí lao thẳng về phía Vương Viễn.

Mà Vương Viễn thì chỉ nhẹ nhàng né tránh, sau đó lựa chọn rời khỏi phụ bản, biến mất ở trước mắt mọi người.

"Con bà nó!" Nhìn Vương Viễn biến mất, lửa giận của đám Phi Vân Đạp Tuyết ngay lập tức đốt tới đỉnh đầu.

Phi Vân Đạp Tuyết được nuông chiều từ bé, chưa từng chịu qua uất ức như thế này, hắn hít sâu một hơi, hai quả đấm nắm chặt, tức đến mức cả người run rẩy, nói: "Phượng Vũ Cửu Thiên, ta nhớ mặt ngươi rồi! Từ nay về sau trong trò chơi có ngươi thì không ta!"

“Hắt xì!”

Phượng Vũ Cửu Thiên đang xem náo nhiệt bên ngoài Triệu vương phủ đột nhiên hắt xì một cái.



Thường nói quân tử trả thù mười năm vẫn chưa muộn, tiểu nhân báo thù từ sáng đến tối.

Vương Viễn không phải là quân tử, nhưng cũng không tính là loại tiểu nhân, cho nên hắn chọn có thù thì phải báo ngay tại trận.

Không thể không nói, một chiêu vu oán giá họa này của Vương Viễn vẫn khá là nham hiểm.

Trong trò chơi có hai loại người không nên đắc tội nhất.

Một là kiểu lưu manh, loại người chơi này có thực lực không tầm thường, nhân phẩm cực kỳ kém. Một khí dính vào thì không thể nào vẩy đi được, luôn luôn thay đổi cách để hại ngươi, ngáng chân ngươi khắp mọi nơi, thật không đáng tốn thời gian và sức lực để phân cao thấp với hắn. Phớt lờ hắn thì như cái gai đâm vào thịt, thi thoảng nhói một cái khiến ngươi không biết làm thế nào, Vương Viễn cũng xem như là một nửa lưu manh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận