Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 256: Kiều Phong

[Thần Long Bái Vĩ]!

"Grao!"

Một tiếng rồng ngâm vang lên, chưởng lực của Vương Viễn và người đàn ông trung niên đối đầu với nhau.

"Rầm!"

Vương Viễn chợt cảm thấy một luồng chưởng lực đánh úp tới.

Cho dù là Dịch Cân Kinh hay là Thần Long Bái Vĩ, thì đều võ học đứng đầu thiên hạ, dùng Dịch Cân Kinh thôi phát Thần Long Bái Vĩ, uy lực lại càng thêm cường hãn vô cùng.

Nhưng chưởng lực của người đàn ông trung niên kia thật là kỳ quái, tuy rằng mơ hồ không xác định được, nhưng lại dễ dàng triệt tiêu chưởng lực cương mãnh của Vương Viễn, đồng thời truyền lực tới lòng bàn tay hắn.

Nội lực của Vương Viễn trong nháy mắt tụt tới đáy, chân khí hộ thân lập tức biến mất, toàn thân giống như bị người khác túm lấy, không khống chế được mà đánh tới phía trước.

Vương Viễn lăn một vòng rồi đứng dậy, đi vài bước về phía trước mới có thể triệt tiêu hết chưởng lực mơ hồ kia, khó khăn lắm mới ổn định lại thân hình.

"Tiểu tử giỏi đấy! Tuổi còn trẻ mà đã có tu vi như thế! Khó trách Khắc nhi cũng không phải là đối thủ của ngươi!"

Thấy Vương Viễn chịu một chưởng của mình mà không hề bị thương, ngược lại còn ổn định được thân mình, người trung niên kia thầm khen ngợi.

"Giao Bạch Đà ngọc lệnh cho ta, lão phu sẽ truyền thụ một chưởng vừa rồi cho ngươi! Nếu không lão phu có mười mấy phương pháp khiến cho ngươi muốn sống không được!"

Khi nói chuyện, người trung niên kia đã bay tới, tay phải duỗi ra kèm theo một thanh trượng thép trên tay.

Trên đầu thanh trượng thép kia có khắc một cái mặt người đang cười nhếch mép, vẻ mặt dữ tợn, miệng nhe hai hàm răng nhọn, được bôi kịch độc, giống như lệ quỷ sắp nhào tới cắn người. Trên thân trượng thì có hai con rắn nhỏ lân bạc lập lòe, uốn lượn,

"Hay cho một chiêu Thần Long Bái Vĩ!"

Thời điểm người trung niên kia giơ trượng lên, nện về phía Vương Viễn, thì phía trước Vương Viễn cũng truyền tới một tiếng quát chói tai.

Vương Viễn ngẩng đầu nhìn qua, thì thấy một đại hán khôi ngô đứng ở cửa tổng đàn Cái Bang. Đại hán kia chừng ba mươi lăm tuổi, mặc vải bào cũ màu xám, có chút rách nát, mày rậm mắt to, mũi cao miệng rộng, một gương mặt vuông hình chữ quốc, rất có vẻ phong sương, ánh mắt như điện nhìn quanh vô cùng có uy thế.

Không đợi trượng của người trung niên hạ xuống, đại hán kia đã mỉm cười nhấc tay phải về phía Vương Viễn, một sức mạnh nhu hòa quấn lấy Vương Viễn, kéo hắn tới cạnh người đàn ông khôi ngô vạm vỡ đó.

"Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!"

Thấy tình cảnh như vậy, Vương Viễn liên tục hô ba tiếng "Mẹ nó!".

Người đàn ông khôi ngô kia cách hắn ít nhất cũng phải hơn ba trượng, với khoảng cách xa như vậy mà lại có thể cách không túm Vương Viễn qua, thần công như vậy khiến Vương Viễn nhìn thấy mà quên mất luôn phía sau mình còn một cường địch.

Phải biết rằng, dáng người Vương Viễn cũng khá bự, ít nhất cũng phải hơn 100kg... người bình thường muốn kéo hay túm cũng không dễ gì. Thế nhưng đại hán này lại có thể cách không chộp hắn tới, có thể thấy tu vi người này rất cao, công pháp nghiễm nhiên đã đạt tới trình độ khó mà tưởng tượng.

"Duang!"

Một trượng của người trung niên thất bại, đập xuống mặt đất.

Khi ông ta nhìn thấy đại hán khôi ngô vạm vỡ cách không túm Vương Viễn tới bên cạnh thì cũng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

"Cầm Long Công!" Người đàn ông trung niên nhìn thoáng qua đại hán khôi ngô bên cạnh Vương Viễn, cung kính ôm quyền nói: "Trên đời chỉ có một người luyện được thần công như thế, nói vậy vị này chính là Kiều Phong - Kiều bang chủ của Cái Bang rồi!"

Thì ra đại hán khôi ngô vạm vỡ này chính là Kiều Phong - Bang chủ Cái Bang, bảo sao tu vi lại mạnh như thế.

"Ha ha ha! Sơ Khuy Môn Kính, chê cười rồi!"

Kiều Phong cười cười, đáp lễ với người đàn ông trung niên: "Âu Dương tiên sinh của Bạch Đà Sơn cũng là tông sư võ học một thế hệ, vì sao lại không để ý quy củ như vậy, ngang nhiên nhúng tay vào việc của hậu bối! Không khỏi quá mức không từ thủ đoạn rồi!"

Âu Dương Khắc và Lê Sinh đều là nhân tài mới xuất hiện của Bạch Đà Sơn và Cái Bang.

Lê Sinh đoạt lệnh bài của Âu Dương Khắc, rồi để Vương Viễn hộ tống lệnh bài tới tổng đàn Cái Bang. Đáng lẽ Âu Dương Phong cũng nên tuyên bố nhiệm vụ hai chiều cho người chơi, để người chơi ra tay cướp đoạt mới đúng. Nhưng Âu Dương Phong lại không chú ý, tự mình chạy tới ra tay với một vãn bối.

Chuyện này chẳng khác nào trẻ con hai nhà đánh nhau, tộc trưởng không dạy đứa nhỏ nhà mình làm sao đánh thắng, mà lại tự mình ra tay, chuyện này không phải là không biết xấu hổ à.

"Ha ha ha!"

Âu Dương Phong tự biết đuối lý, nét mặt già nua hơi đỏ lên nói: "Lão phu thấy người trẻ tuổi căn cốt không tồi, chỉ là muốn chơi đùa với hắn thôi."

"Thúi lắm, Phong ca đừng nghe lão ta nói, nhanh đánh chết lão đi!" Vương Viễn nghe vậy thì bực tức la lên.

Con mẹ nó đó là chơi đùa sao? Nhà ngươi mượn danh chơi đùa để thả rắn độc cắn người thì có! Nhìn hai con rắn trên xà trượng của Âu Dương Phong, Vương Viễn vẫn còn thấy lạnh cả người.

"..."

Nghe Vương Viễn nói vậy... Âu Dương Phong và Kiều Phong liếc nhìn nhau, không hề nhúc nhích.

Chắc là hai người bọn họ đang không biết, tên nhóc Vương Viễn kia đang gọi ai là Phong ca.

Kiều Phong là một người tuân thủ quy củ, không có hệ thống quy định hắn ta chắc chắn không ra tay với Âu Dương Phong.

Nhìn thấy Cầm Long Công của Kiều Phong, Âu Dương Phong tự biết bản thân không phải kẻ địch của hắn ta, huống hồ lúc này còn đang ở cửa tổng đàn Cái Bang, ông ta càng không dám ra tay với Kiều Phong.

"Ha ha ha!" Âu Dương Phong và Kiều Phong liếc mắt nhìn nhau, cười cười nói: "Nếu đã có Kiều bang chủ ở đây, vậy lão phu sẽ nể mặt ngươi, sau này còn gặp lại!"

Nói xong, Âu Dương Phong mang theo xà trượng, xoay người biến mất ngay trước mắt Vương Viễn.

"Ông ta là tên khốn khiếp, ngươi đừng buông tha cho ông ta mà Phong ca!" Vương Viễn vội chỉ về phía Âu Dương Phong biến mất mà la lên.

Hắn đã được chứng kiến thực lực của Âu Dương Phong rồi, vốn tưởng rằng lão già này còn không bằng cả Huyền Tử, ai ngờ tên khốn khiếp này lại có tu vi cao như thế.

Không sợ trộm, chỉ sợ trộm nhớ thương.

Dựa vào cuộc đối thoại giữa Kiều Phong và Âu Dương Phong thì không khó để nhận ra, Âu Dương Phong này là một tiểu nhân không từ thủ đoạn không tuân theo quy củ nào. Lần này, Vương Viễn đã khiến ông ta mất hết mặt mũi, sau này chắc chắn sẽ ghi hận hắn. Vậy thì từ giờ trở đi Vương Viễn sống thế quái nào được, phía sau đeo theo một đại BOSS cao cấp như vậy, cho dù là ai cũng muốn khóc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận