Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 434: Ta bái ngươi làm thầy

"Thì ra không phải thuộc hạ của Hoàng Lão Tà." Thấy ba người Vương Viễn bước ra khỏi sơn động, Chu Bá Thông cười hì hì hỏi: "Các ngươi là ai? Vì sao lại chạy tới đảo Đào Hoa này? Ta nói cho các ngươi biết, Hoàng lão ma kia là tên ăn tươi nuốt sống đó."

"..."

Nghe thấy Chu Bá Thông nói vậy... ba người Vương Viễn không biết nói gì. Lão già này thật đúng là thích tùy tiện nói bậy. Tuy rằng tính cách Hoàng Dược Sư khá ác liệt, bản thân còn vô cùng cao ngạo, nhưng người xứng để lão ta hạ miệng ăn trên đời không có mấy người, cộng thêm cái tính cách chọn ba lấy bốn kia của lão ta, có khi thà chết đói chứ không ăn thịt người đâu?

"Tại hạ là Ngưu Đại Xuân, đệ tử của phương trượng Huyền Từ - Thiếu Lâm tự!" Vương Viễn tự giới thiệu một chút, sau đó lại chỉ vào Tống Dương và Độc Cô Tiểu Linh nói: "Hai người họ là Tống Dương - đệ tử phái Tiêu Dao, Độc Cô Tiểu Linh - cơ quan sư Đường Môn."

"Phái Tiêu Dao? Nghe tên rất thú vị!" Chu Bá Thông cười ha ha, nhăn mặt, vẻ mặt rất buồn cười giống như đứa trẻ đùa giỡn với mọi người, nói: "Đường Môn là thứ gì? Ngươi là Thiếu Lâm tự hả, đám con lừa ngốc kia võ công cũng không thấp. Đến, ngươi đánh bại ta."

"???"

Vương Viễn mang vẻ mặt mơ hồ: "Cái gì?"

"Đánh ta! Nghe không hiểu sao? Ngươi còn ngốc hơn huynh đệ của ta!" Chu Bá Thông vò đầu bứt tai nói.

"Ngươi muốn dàn cảnh cướp tiền hả!" Vương Viễn liếc nhìn, đen mặt hỏi lại.

Cứ nói giỡn, dù nhà giàu có cũng không thể đánh người già, với cái đức hạnh này của hệ thống, NPC không có tố chất dạng nào mà không làm ra được. Nhìn ông lão tuy rất có tinh thần, khinh công cũng không yếu hơn Hoàng Dược Sư, nhưng dù sao thì tuổi già thể suy, làm sao có thể chịu được một chưởng của người trẻ tuổi như hắn đây.

"Đã sớm nghe nói võ công Thiếu Lâm tự có lịch sử lâu dài, chỉ là muốn thử một chút mà thôi!" Chu Bá Thông cười vươn tay nói: "Đến, đặt chưởng lên lòng bàn tay ta, nếu có thể đẩy ngã ta thì ta sẽ bái ngươi làm thầy, học công phu với ngươi."

Vương Viễn: "..."

Chu Bá Thông này thoạt nhìn điên điên khùng khùng nhưng lại không ngốc chút nào.

Đẩy không đổ, Chu Bá Thông không có bất kỳ tổn thất nào, nếu đẩy đổ, Vương Viễn còn phải dạy lão công phu, chuyện tốt lão chiếm hết.

Nhưng mà Vương Viễn cũng nhìn ra được, lão đầu này là thật sự có tài, nếu không khiến lão chịu phục thì e là không dễ dàng gì mà mang lão đi được.

Suy nghĩ như vậy, Vương Viễn bèn tiến về trước vài bước, đi tới trước mặt Chu Bá Thông, dựa theo lời lão, vươn tay đặt lên tay lão.

Chu Bá Thông nói: "Dồn khí đan điền, phát kình lực ra."

"Ha ha ha!"

Vương Viễn thầm vận nội lực, mãnh liệt dùng sức đánh ra Đại Kim Cương chưởng trong [Lễ Kính Như Lai].

Chu Bá Thông mỉm cười, bàn tay hơi lui lại rồi đẩy ngược tới, kêu lên: "Cẩn thận!"

Lúc này, Vương Viễn chỉ cảm thấy một cỗ nội lực cực kỳ mạnh mẽ vọt tới, quả thực là ngăn cản không nổi, bàn tay trái vội vàng hướng lên, muốn bắt lấy cổ tay Chu Bá Thông. Ai ngờ, Chu Bá Thông sang tay đẩy ngược, bốn ngón tay đập lên cổ tay hắn, dùng lực bốn ngón tay đẩy tới.

"Đệt!"

Vương Viễn vốn là phát kình lực đánh tới, lúc này bị Chu Bá Thông vung tay đẩy ra, nhất thời không đứng vững nổi, phải lui khoảng bảy tám bước, tới lúc va lên một thân cây mới có thể ổn định thân hình.

"Này..."

Thấy Chu Bá Thông chỉ dùng bốn ngón tay đã đánh lui được Vương Viễn, Tống Dương và Độc Cô Tiểu Linh đồng thời trợn mắt há miệng.

Không ai có thể hiểu được đại hòa thượng này ra tay mạnh mẽ cỡ nào hơn các nàng. Thiếu Lâm tự nổi danh với võ công cương mãnh, Đại Kim Cương Chưởng từ tay Vương Viễn đánh ra, cho dù là đánh với Âu Dương Phong cũng có thể chịu qua mấy chiêu, nhưng hôm nay lại bị một ông lão vô danh tùy tay đánh lui. Tuy rằng có thể là do Vương Viễn bất ngờ không phòng ngự, nhưng có thể có được một thân công lực này, thì tu vi võ công của ông lão này quả thực là sâu không lường được.

Về phần Vương Viễn thì càng thêm kinh ngạc vạn phần.

Tuy hiện tại Vương Viễn còn chưa tới cấp 40, khoảng cách tới tuyệt đỉnh cao thủ còn một đoạn đường rất dài, nhưng là người tập võ, Vương Viễn vẫn có ánh mắt rất tinh tường.

Trong toàn bộ trò chơi, người có thể có tu vi như vậy không tìm được bao nhiêu người, tu vi của Chu Bá Thông này không thua kém gì Hoàng Dược Sư hay Hồng Thất Công, người hung hãn mạnh mẽ như vậy, làm sao có thể bị nhốt trên đảo Đào Hoa chứ?

Hơn nữa, nghĩ tới quan hệ mờ ám giữa Anh Cô và người này, còn cả chuyện Anh Cô chỉ có công phu mèo quào mà còn muốn lên đảo cứu lão, điều này hiển nhiên là không hợp lý.

Hay là Chu Bá Thông này có ý định trốn tránh người phụ nữ kia?

Ừ, chắc chắn là vậy rồi...

Vương Viễn chắc chắn gật đầu.

Người phụ nữ như Anh Cô thì ai có thể khống chế được, trốn tránh bà ấy cũng là chuyện bình thường. Lại nói, một cao thủ vô địch thiên hạ như cha hắn đây, ở trước mặt một người bình thường là mẹ hắn vẫn luôn mang bộ dạng e sợ, thì chuyện Chu Bá Thông e ngại Anh Cô cũng rất dễ hiểu.

Kết hôn có cái gì tốt... Thật sự là không nghĩ ra.

"Ừm! Võ công ngang nhau, không kém!"

Trong lúc Vương Viễn còn đang miên man suy nghĩ, Chu Bá Thông đột nhiên lẩm bẩm nói: "Một chưởng [Đại Kim Cương Chưởng] này phải là kỳ tài trăm năm có một của Thiếu Lâm tự mới có thể luyện ra được, không thể ngờ rằng, một người trẻ tuổi như ngươi đánh ra cũng có vài phần hỏa hầu. Ngươi dạy ta thử đi, xem ta có thể học được hay không, ta bái ngươi làm thầy có được không?"

"Có người nào giống ngươi không..."

Vương Viễn cạn lời: "Đều là NPC dạy người chơi võ công, nào có chuyện NPC náo loạn đòi học võ công của người chơi chứ."

"Không cần để ý những chi tiết đó!" Chu Bá Thông cười hì hì nói: "Thiết lập là chết, người là sống... Ngươi cứ dạy cho ta hai chiêu đi... Ta dập đầu với ngươi..."

"Đừng đừng đừng...."

Vương Viễn vội vàng xua tay nói sang chuyện khác: "Ta tới là để đưa ngươi đi! Chứ không phải tới nói nhảm với ngươi."

"Đi? Đi đâu?" Chu Bá Thông quả nhiên bị Vương Viễn kéo lệch khỏi dòng suy nghĩ, buồn bực hỏi.

"Ra đảo chứ đi đâu! Hoàng Dược Sư đã đồng ý rồi!" Vương Viễn nói.

"Không đi không đi! Họ Hoàng kia là đồ khốn nạn, hắn lừa sách của ta, còn muốn đuổi ta đi? Không có chuyện dễ vậy đâu!" Chu Bá Thông khóc lóc om sòm nói: "Các ngươi đi đi, ta không học võ công của ngươi nữa."

Bạn cần đăng nhập để bình luận