Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 562: Người phụ trách Sơn Nhạc Minh

“Có gì quan trọng đâu!!”

Tống Dương mỉm cười và nói: “Nếu đã áy náy thì để ta ăn chực đi.”

“Ăn chực không thành vấn đề…” Vương Viễn đáp: “Tuy ngươi có thể ăn nhiều một chút, nhưng ta vẫn gánh vác được.”

“Vậy không phải được rồi sao!” Cô cười nói: “Ta cũng không thích tiêu tiền lung tung, có thể ăn no là được.”

“Ặc… ngươi có thể dám theo đuổi chút chuyện khác được không?” Vương Viễn sa sầm mặt mũi.

“Ăn no còn không tính là truy cầu sao?” Tống Dương hỏi lại.

“Có tiến tới!” Vương Viễn giơ ngón cái lên, hai người nhìn nhau mà cười.

Đồng thời hắn cũng thầm cảm thán, lần trước Tống Dương đã tặng nhiệm vụ, lần này lại vì mình mà từ bỏ công việc có tiền lương năm triệu. Xem ra sau này, cô gái này lại càng ăn chực một cách đúng lý hợp tình hơn rồi.

“Vô Kỵ cô nương, ngươi không cân nhắc thêm sao”

Lúc này, Thanh Tùng Tử đã trợn trừng mắt há hốc mồm.

Thân là người quản lý của chiến đội chuyên nghiệp, hiển nhiên gã cũng đã từng thấy qua việc đời. Năm triệu chẳng qua cũng chỉ là một dãy số trong mắt gã. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gã nhìn thấy có người từ chối nghề nghiệp có tiền lương năm triệu tệ này một cách qua loa như vậy.

Rốt cuộc thế gới này bị làm sao vậy.

"Thật sự không suy nghĩ thêm chút?"

Thanh Tùng Tử dường như còn chưa từ bỏ ý định, không thể tin được sẽ có người lại buông tha cho chức vị tiền lương năm triệu.

"Chơi không vui, không có ý nghĩa, quá nhàm chán!"

Tống Dương trả lời, làm cho Thanh Tùng Tử hoàn toàn ngây ngẩn. Loại công việc liên quan tới sinh tồn lại lấy lý do như vậy mà từ chối, xem ra người này là quyết tâm không gia nhập.

Tuy Sơn Nhạc Minh cầu tài khát tài, nhưng dù gì cũng là đại bang phái, đương nhiên sẽ không hạ thấp tư thái cầu người khác gia nhập.

"Được rồi!"

Thanh Tùng Tử tiếc hận nói: "Nếu Vô Kỵ cô nương không muốn gia nhập Sơn Nhạc Minh, vậy chúng ta cũng không tiện cưỡng cầu nữa, tại hạ cáo từ!"

Nói xong, Thanh Tùng Tử đứng dậy, chào hỏi hai người rồi rời khỏi Toàn Chân Các.

Thanh Tùng Tử rời đi, Vương Viễn và Tống Dương cũng lần lượt rời đi.

Đám người Một Đám Ô Hợp kia không giống những đoàn thể nhỏ khác, ngày thường đều luyện nhiệm vụ cày cấp cùng một chỗ. Bọn người này từ trước tới nay đều thích một mình tu hành, cho dù là Vương Viễn và Tống Dương cũng rất ít khi tụ lại cùng luyện cấp.

Dù sao phong cách môn phái của hai người hoàn toàn khác biệt.

Thiếu Lâm tự cực kỳ trang nghiêm, phái Tiêu Dao lại tiêu sái phiêu dật, đánh quái cũng không đánh nổi một con, đương nhiên không cách nào tổ đội với nhau.

Trừ phi đi phó bản, nếu không đám người Một Đám Ô Hợp nhiều nhất chỉ là nói chuyện phiếm, trêu chọc nhau trong kênh đội.

Rời khỏi Toàn Chân Các, Vương Viễn đi thẳng tới ngoài thành Lạc Dương.

Người ngộ tính thấp muốn tu luyện công pháp tới cảnh giới giống như người khác thì phải trả giá nhiều cố gắng hơn. Ngộ tính của Vương Viễn chỉ có mười điểm, công pháp học được có hạn, đến giờ mà thanh võ học còn chưa trang bị đầy, ngay từ ban đầu đã tụt phía sau người khác một đoạn, phương diện khác đương nhiên không thể nhàn hạ giống như những người khác được.

Loại bang phái giống như Sơn Nhạc Minh mà còn tới muốn kéo Tống Dương nhập bọn, thì các đại bang phái khác đương nhiên sẽ không tụt lại phía sau. Sau khi hai người rời khỏi Toàn Chân Các, Tống Dương lại lần lượt nhận được mấy lời mời, nhưng không ngoại lệ đều bị Tống Dương từ chối.

...

Thành Nghi Châu, trong phòng họp tại tổng bộ bang phái Sơn Nhạc Minh.

Bang chủ Sơn Nhạc Minh - Uy Chấn Sơn Hà ngồi một bên, Thanh Tùng Tử ngồi đối diện Sơn Hà Vô Dạng, chính giữa hai người có một người chơi mập mạp.

Người chơi kia mặc trang phục người mới, hiển nhiên cấp bậc không cao, nhưng trên vầng trán lại lộ ra một tia khí thế uy nghiêm. Lúc này người chơi kia đang nhíu chặt hai hàng lông mày, dường như đang suy nghĩ chuyện gì.

"Cho nên, nàng ta cứ thế mà từ chối rồi?" Người chơi mới kia sau khi trầm tư một lát thì từ trên cao nhìn xuống mà hỏi Thanh Tùng Tử, trong lời nói lộ ra vẻ hoài nghi.

Chuyện này cũng không thể trách hắn ta đa nghi, chủ yếu là việc qua lời Thanh Tùng Tử kể quá mức khó tin.

"Dạ, lão đại!"

Thanh Tùng Tử vội vàng gật đầu.

Tay người chơi mới này không phải ai khác, chính là lão đại sau lưng Sơn Nhạc Minh - Sơn Quân.

Loại hình bang phái thương mại có tập đoàn tài chính duy trì giống như Sơn Nhạc Minh, bang chủ chỉ là một người quản lý, nói một cách dễ hiểu thì giống như giám đốc, phía trên còn có người quản lý và người phụ trách.

Uy Chấn Sơn Hà là bang chủ, phụ trách thu thập tài nguyên trong trò chơi cho chiến đội, toàn bộ bang phái đều phục vụ cho chiến đội.

Thanh Tùng Tử chính là người quản lý của Sơn Nhạc Minh, phụ trách giao dịch với đội viên chuyên nghiệp của chiến đội, cùng với việc đào móc tuyển thủ chuyên nghiệp mới.

Mà tất cả đầu tư thì đều dựa vào người phụ trách, cũng chính là Sơn Quân.

Nói theo một cách nào đó, ngoại trừ kim chủ phía sau màn ra, thì Sơn Quân chính là người có tiếng nói nhất tại Sơn Nhạc Minh.

"Thú vị đấy!"

Sơn Quân thản nhiên cười nói: "Ta lần đầu gặp được loại lý do này."

"Ta cảm thấy là do còn điều kiện chưa bàn được." Thanh Tùng Tử giải thích nói.

Tuy rằng Tống Dương đã nói rõ là vì chơi không vui, cho nên mới không gia nhập Sơn Nhạc Minh. Nhưng Thanh Tùng Tử càng tin tưởng, Tống Dương là vì Vương Viễn không thể gia nhập mới bỏ qua cơ hội này.

Thanh Tùng Tử là người quản lý chiến đội, phương diện thanh danh chiến đội cũng là gã quản lý, đây là vấn đề liên quan tới nguyên tắc, Thanh Tùng Tử cũng không thể nhượng bộ.

Nghĩ lại trong lịch sử thi đấu game online, chuyện bởi vì hành vi cá nhân của vận động viên mà hủy đi tư cách dự thi cũng không ít.

Livestream đánh vợ, xúi giục fan mắng chửi người... Đều có thể làm cho một tay tuyển thủ chuyên nghiệp vạn kiếp bất phục.

Huống chi loại người lừa gạt, tên khốn nạn không chuyện ác nào không làm như Vương Viễn, dù có thực lực mạnh hơn nữa cũng là u ác tính, không có chiến đội nào dám nhận hắn.

"Điều kiện?"

Sơn Quân cười lạnh nói: "Nàng có tư cách gì mà bàn điều kiện với chúng ta?"

"Haizz..."

Thanh Tùng Tử có chút sửng sốt, không nói gì.

Quả thực, lời này của Sơn Quân không phải cuồng ngôn, mà là sức mạnh của một đại bang phái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận