Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 962: Kẻ ác tố cáo trước

Lúc này, Bạch Hạc Lưỡng Sí quay đầu nhìn Lữ Văn Đức, nói: “Không biết Lữ tướng quân triệu tập chúng ta tới đây, có chuyện gì cần bàn bạc?”

“Chuyện này ngươi phải hỏi hắn rồi!”

Lữ Tứ Phương ở bên cạnh Lữ Văn Đức, chỉ vào Vương Viễn ở trong góc.

Mọi người nhìn về phía ngón tay gã chỉ, chỉ trông thấy trong góc có một đại hòa thượng béo, sau lưng hòa thượng còn có hai nam, một nữ đang đứng đó.

“Ái chà! Đây không phải là Ngưu ca sao?” Huỳnh Hoặc Thủ Tâm nhìn thấy Vương Viễn, không nhịn được mà vừa cười vừa giới thiệu với mọi người: “Vị này chính là cao thủ Ngưu Đại Xuân trong truyền thuyết!”

“Ồ!”

Trong phút chốc, trong phòng xôn xao một trận.

Rất dễ nhận thấy, Vương Viễn cũng rất có sức nặng trong mắt các lão đại đang ngồi đây.

“Ngưu ca, ngươi cũng tìm được đội ngũ rồi sao?” Huỳnh Hoặc Thủ Tâm hơi dừng lại, rồi lại hỏi: “Mấy người vậy?”

“Mười người đó!” Vương Viễn không lạnh không nhạt trả lời.

“Ha ha!” Huỳnh Hoặc Thủ Tâm cười ha ha, Bạch Hạc Lưỡng Sí thấy sắc mặt của Vương Viễn không tốt, vội vàng liếc mắt ra hiệu cho Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, gã mới im mỏ lại.

Mà lúc này, ánh mắt của các vị lão đại cũng từ ngạc nhiên biến thành khinh thường.

Mười mấy người, đó không được gọi là bang phái! Chỉ là một đoàn thể nhỏ!

Nhiệm vụ lần này không hiếm đoàn thể nhỏ tham gia, nhưng đại đa số đoàn thể nhỏ đều tự hiểu lấy mình, ăn thịt ăn canh tự biết rõ, trường hợp như này chắc chắn không dám tham dự vào.

Ngưu Đại Xuân này lại thật mặt dày, đội ngũ chỉ có mười mấy người cũng dám xưng thủ lĩnh, còn triệu tập mọi người tới đây thương nghị đại sự.

"Ha ha ha!"

Đối mặt với nghi ngờ của mọi người, Vương Viễn cười ha ha, chỉ vào Quách Tĩnh và Hoàng Dung đứng sau mình nói: "Mọi người có biết hai vị này là ai không?"

"Không biết!"

Mọi người đều lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

"Đó là ai vậy, Ngưu ca."

Bạch Hạc Lưỡng Sí vẫn vô cùng cung kính với Vương Viễn.

"Tại hạ Quách Tĩnh! Đây là Dung nhi!" Quách Tĩnh thành thật chỉ vào mình và Hoàng Dung đứng cạnh giới thiệu.

"Quách Tĩnh! Hoàng Dung!"

Quách Tĩnh vừa dứt lời, cả phòng nghị sự đều thốt lên sợ hãi.

Tuy có rất ít người đọc bối cảnh nguyên tác, nhưng không phải là không có, trong mỗi bang phái lớn luôn có một hai người như vậy. Những lão đại các bang phái này mặc dù không tự mình đọc qua, nhưng trước khi tới Tương Dương này chắc chắn cũng có nghe nói tới tên của hai người Quách Tĩnh, Hoàng Dung.

Hai người này chính là vai chính một trăm phần trăm, hơn nữa có quan hệ rất sâu với thành Tương Dương.

Không ai ngờ được, tên hòa thượng này lại có thể tìm được Quách Tĩnh và Hoàng Dung ở thành Tương Dương này.

Lữ Tứ Phương ngồi bên cạnh Lữ Văn Đức nghe thấy hai người này chính là Quách Tĩnh và Hoàng Dung trong truyền thuyết thì bối rối.

Sở dĩ Lữ Tứ Phương có thể thuận buồm xuôi gió ở thành Tương Dương này, chính là dựa vào cái danh con nuôi của Lữ Văn Đức. Hiện giờ, Quách Tĩnh và Hoàng Dung đã xuất hiện, Lữ Văn Đức sẽ lập tức mất đi quyền lực.

"Thì ra là Quách đại hiệp và Hoàng nữ hiệp, thất kính thất kính!" Bạch Hạc Lưỡng Sí thoáng giật mình, liếc nhìn hai người một cái, rồi bình tĩnh hỏi: "Không biết hai vị đây có chuyện gì quan trọng? Cứ trực tiếp tìm tới Vạn Thánh Sơn chúng ta là được rồi, cần gì phải quấy nhiễu tới các vị đang ngồi đây nữa."

"Địu móa!"

Bạch Hạc Lưỡng Sí vừa dứt lời, tất cả lão đại đều trợn mắt, trong lòng thầm mắng Bạch Hạc Lưỡng Sí không cần mặt mũi. Tên mất dạy này đang tỏ rõ bản thân muốn độc chiếm nhiệm vụ mà.

"Liên quan tới sinh tử tồn vong của thành Tương Dương!" Quách Tĩnh nói: "Ngưu đại sư, ngươi lấy chứng cứ xác thực mà ngươi tìm được ra đi!"

"Được!"

Vương Viễn gật đầu, lấy trang bị vật tư trong quân doanh Tương Dương ra, ném tới trước mặt mọi người.

"..."

Lữ Tứ Phương nhìn vật tư trên mặt đất, sau lưng lạnh toát, không tự giác lui về phía sau một chút, Lữ Văn Đức cũng lộ ra vẻ kinh hoảng.

"Đây là rác rưởi gì vậy?"

Các vị lão đại nhìn khôi giáp và trường mâu trên mặt đất với vẻ mặt mơ hồ.

Nói thực, từ khi đám người chơi này ra đời tới giờ còn chưa từng thấy trang bị nào rác rưởi tới vậy. Cho dù là vũ khí ở thôn Tân Thủ, cũng là do đại thúc thợ rèn tỉ mỉ tạo ra, dì Phùng thợ may cẩn thận khâu vá.

Còn đống rác trên mặt đất này, nói là trang bị Vương Viễn cũng cảm thấy ngượng miệng.

"Ngưu Đại Xuân! Ngươi ném ra đây một đống rác như thế này, là muốn trêu ngươi các vị lão đại đây sao?" Lữ Tứ Phương làm kẻ ác tố cáo trước, đứng lên chỉ vào Vương Viễn, lớn tiếng quát hỏi, đồng thời còn đề nghị: "Ngưu Đại Xuân này bịa đặt sinh sự, nhiễu loạn quân tâm, đề nghị thực thi quân pháp!"

"Được!"

Lữ Văn Đức vội vàng nói: "Người tới, mau lôi Ngưu Đại Xuân xuống chém cho ta!"

Lữ Văn Đức vừa dứt lời, lập tức có hai binh lính từ ngoài cửa tiến vào.

Phương Đông Chưa Tỏ đứng sau lưng Vương Viễn, lôi lệnh bài của bản thân ra nói: "Ta xem ai dám?"

"..."

Binh lính nhìn thấy lệnh bài trong tay Phương Đông Chưa Tỏ thì lập tức dừng bước.

Trong trò chơi, không có quan huyện quản lý giống như hiện thực, cho nên những NPC không có trí năng này sẽ nghe lệnh ai có cấp bậc lớn hơn. Kim bài trong tay Phương Đông Chưa Tỏ chính là do hoàng đế Đại Tống khâm thưởng, mệnh lệnh của Lữ Văn Đức đương nhiên là không có tác dụng gì trước mặt lệnh bài.

"Lữ đại nhân! Cớ sao lại gấp gáp như vậy chứ?" Lúc này Bạch Hạc Lưỡng Sí dường như cũng đã nhận ra có chuyện không đúng, lạnh lùng liếc nhìn Lữ Tứ Phương một cái, sau đó nói: "Hãy để cho Quách đại hiệp nói rõ chuyện này đã, sau đó ra tay cũng không muộn!"

"Đúng vậy! Bạch Hạc lão đại nói đúng!"

Những người khác đều nói hùa theo.

Lữ Văn Đức không dám đắc tội thế lực các nơi, rơi vào đường cùng chỉ đành phải nói: "Ngươi nói đi!"

Quách Tĩnh lại nói tiếp: "Đây chính là trang bị và vũ khí mà quân đội tiền tuyến chúng ta đang sử dụng!"

"Cái gì? Đám rác này là trang bị?"

Nghe thấy Quách Tĩnh nói vậy... tất cả lão đại ngồi đây đều kinh ngạc, nhìn chằm chằm đống vật tư trên đất một lúc lâu, lại vẫn không nhìn ra mấy thứ rác rưởi này có liên quan gì tới vũ khí và trang bị. Chẳng lẽ tiểu tử ngốc này không phân rõ sự khác nhau giữa rác và trang bị sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận