Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1113: Xuân hay là lão già cay độc

Nguyên nhân này không phải không có khả năng.

Sở Vương thoạt trông không phải người đặc biệt khôn khéo, binh mã thiên hạ cũng không phải không có tướng lĩnh, tuy nói Nam Viện Đại Vương tổng quản binh mã khắp thiên hạ, nhưng mọi người đang sống vui vẻ thoải mái thì ai lại muốn đi theo hai tay này tạo phản chứ? Tạo phản có ích lợi gì?

Có phải ai cũng ngu ngốc cả đâu!

Chung quy mọi người đều kiếm bát cơm từ Gia Luật Hoằng Cơ, chưa bàn bạc gì đã muốn thành phản tặc, ai lại đồng ý cho được… Vấn đề quá nửa nằm ở đây.

“Chuyện này…”

Đúng như dự đoán, nghe Vương Viễn nói vậy, trên mặt Sở Vương lóe lên vẻ khó chịu, căm tức nói: “Tướng lĩnh trong quân đều nhát như thỏ đế, không chịu hợp tác cùng ta, nếu không ta cần gì phải chiêu hiền nạp sĩ.”

Xem ra vấn đề đây rồi…

Sở Vương vừa dứt lời, mọi người nhất thời vỡ lẽ.

Đúng là cha y nắm trong tay binh mã thiên hạ, nhưng đám binh mã thiên hạ này lại không muốn tạo phản cùng y. Hèn chi.

Sở Vương là điển hình cho kiểu người không biết xấu hổ, theo lời y nói thì chả phải đống binh mã thiên hạ kia chỉ là đồ trang trí thôi sao…

“Chuyện này kỳ thực không khó!”

Bấy giờ, Cảnh Xuân Rực Rỡ cười híp mắt nói: “Lão phu có một kế có thể khiến những tướng lĩnh kia phục tùng Sở Vương điện hạ.”

“Ồ? Ngươi có kế sách gì?” Sở Vương nghe vậy mững rỡ khôn nguôi, ánh mắt mong đợi nhìn Cảnh Xuân Rực Rỡ.

Nhóm Vương Viễn cũng cảm thấy vô cùng hứng thú, không biết lão già này rốt cuộc tính làm gì.

“Ha ha!”

Cảnh Xuân Rực Rỡ cười thô bỉ nói: “Những tướng lĩnh kia không chịu phục tùng ngài cũng không sao, bọn họ chẳng phải còn có người nhà…”

“Này… Ý của ngươi là?” Sở Vương nghe vậy sửng sốt cả người.

Vương Viễn cũng trợn mắt há hốc mồm.

Tất cả mọi người ở đây không ngốc, dĩ nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Cảnh Xuân Rực Rỡ.

Hay cho một tên Cảnh Xuân Rực Rỡ âm hiểm xảo trá. Ngày thường Vương Viễn cũng làm không ít chuyện lừa gạt, vơ vét tài sản, uy hiếp và lợi dụng các thứ, nhưng dù hắn có hèn hạ đến đâu đi nữa thì cũng có điểm mấu chốt, chưa bao giờ gieo họa cho người vô tội…

Cảnh Xuân Rực Rỡ này chẳng có tí điểm mấu chốt nào cả, thế mà lại xúi giục Sở Vương lợi dụng người thân của đám tướng lĩnh để uy hiếp bọn họ… Lão già này đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt.

“Đúng vậy, lợi dụng người thân của đám tướng lĩnh để uy hiếp, bắt bọn họ phải phục tùng. Ý của ta chính là vậy!”

Ba người Đông Hoàng nghe vậy bội phục giơ ngón cái với Cảnh Xuân Rực Rỡ.

Đám tướng lĩnh kia không phải đế vương…

Muốn thành nghiệp đế vương, người thân có thể đem đi hy sinh bất cứ lúc nào, nhưng đối với đám tướng lĩnh phần lớn phong hầu bái tướng để làm rạng rỡ tổ tiên mà nói, mục đích chính của bọn họ là để người nhà có được cuộc sống tốt hơn.

Dùng người nhà để uy hiếp đám tướng lĩnh kia có thể nói là trực tiếp nắm lấy điểm yếu của bọn họ.

Kế này của Cảnh Xuân Rực Rỡ phải nói là quá độc.

“Kế hay!”

Sở Vương không ngại ngần tâng bốc.

Nhưng chốc lát sau y lại khổ sở nói: “Bắt giữ người thân của bọn họ là một ý kiến hay, nhưng vấn đề là phải bắt giữ như thế nào đây? Cứ vô duyên vô cớ bắt người liệu có rút dây động rừng, dẫn đến hiệu quả ngược hay không?”

Xem ra tên Sở Vương này cũng không quá ngu xuẩn, còn biết cả rút dây động rừng nữa.

Lo lắng của Sở Vương là đúng, bắt giữ người nhà của tướng lĩnh sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ, các tướng lĩnh đều biết tâm tư của Sở Vương, nghe thấy tiếng gió nhất định sẽ không ngồi yên chờ chết, lỡ như khiến nhiều người tức giận, sợ rằng người đầu tiên bị tóm chính là Sở Vương.

“Chuyện này cũng không khó lắm!”

Cảnh Xuân Rực Rỡ lạnh nhạt nói: “Lão Vương gia không phải là Nam Viện Đại Vương tổng quản binh mã thiên hạ sao?”

“Đúng vậy!” Sở Vương gật đầu.

“Bảo lão Vương gia triệu tập các tướng lĩnh đến đây hẳn không khó đâu nhỉ?” Cảnh Xuân Rực Rỡ lại hỏi.

Sở Vương nói: “Chỉ cần một đạo quân lệnh là được.”

“Ha ha!” Cảnh Xuân Rực Rỡ bật cười bảo: “Vậy chẳng phải đơn giản rồi sao… chỉ cần vây bọn họ trong phủ Vương gia, sau đó phái binh đi bắt người, thế là không gặp trở ngại gì nữa…”

“Có lý có lý!” Sở Vương lại vui mừng.

“Cha tiên sư nó!” Đến đây Vương Viễn hoàn toàn bội phục Cảnh Xuân Rực Rỡ. Lão già này hành động có lớp có lang, tựa hồ rất có kinh nghiệm trong việc này. Rốt cuộc lão từng làm nghề gì?

“Alo! Lão Xuân!” Vương Viễn nhịn không được vươn tay chọt chọt Cảnh Xuân Rực Rỡ: “Ngươi âm hiểm thật đấy…”

Xem đi, ngay cả Vương Viễn cũng phải cảm thán Cảnh Xuân Rực Rỡ âm hiểm, có thể thấy lão già này rốt cuộc âm hiểm tới mức nào.

“Đây mà cũng gọi là âm hiểm hả?” Cảnh Xuân Rực Rỡ khiêm tốn nói: “Lão phu có một người bạn còn âm hiểm hơn, so với hắn, ta đây còn thua kém nhiều lắm…”

Nói tới đây, trong mắt Cảnh Xuân Rực Rỡ tràn đầy vẻ hoài niệm, lẫn chút sự sùng bái nữa, biểu cảm này chứng tỏ những lời lão nói không phải dối trá.

“Trâu bò!”

Vương Viễn thán phục. Dưới gầm trời này mà vẫn còn có người không điểm mấu chốt hơn Cảnh Xuân Rực Rỡ hả? Rốt cuộc kẻ đó phải khốn khiếp đến đâu?

Người xưa nói rất đúng, Xuân… gừng càng già càng cay… Cảnh Xuân Rực Rỡ quả nhiên không uống phí một bó tuổi của mình.

Cung Hỉ Phát Tài đứng bên cạnh lại cảm khái không thôi, thầm nói: “Có phải người nào tên Xuân cũng kèm theo thuộc tính hèn hạ vô sỉ không nhỉ?”

“Ta lập tức cho người đi triệu tập các tướng lĩnh!”

Sở Vương đúng là bản lĩnh, sau một phen được Cảnh Xuân Rực Rỡ bày mưu tính kế, hiện tại y bắt đầu mượn danh nghĩa Nam Viện Đại Vương để triệu tập các tướng lĩnh tới phủ nghị sự.

Quân lệnh như núi, những tướng lĩnh kia cho dù có cảm nhận được gì đó không đúng cũng không dám vi phạm quân lệnh.

“Đừng gấp!”

Cảnh Xuân Rực Rỡ nói: “Vô duyên vô cớ triệu tập tướng lĩnh đến phủ nghị sự, ngài không sợ bị hoàng đế nghi ngờ sao? Phải đợi ngày hoàng đế có việc rời khỏi Hoàng Long Phủ mới được.”

“Ha ha ha!”

Sở Vương cười vang nói: “Đúng là trời giúp ta! Chính vì Gia Luật Hoằng Cơ đang ra ngoài đi săn nên bổn vương mới chiêu hiền nạp sĩ thương nghị chuyện đoạt lấy chính quyền đấy chứ.”

Tất cả mọi người: “…”

Sở Vương đúng là cơ trí thật, thừa dịp Gia Luật Hoằng Cơ không ở đây mới dám gây chuyện.



Bạn cần đăng nhập để bình luận