Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 107: Cướp đứa bé 1

Dĩ nhiên, mọi việc đều có ngoại lệ.

Tất cả mọi người đều bị gió lốc đẩy lùi về phía sau, ngoại trừ Vương Viễn và Sa Nhân Uý, hai người không hề chịu một chút ảnh hường nào.

"Ồ?"

Vương Viễn và Sa Nhân Uý liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Vương Viễn có thần công hộ thể, định lực cực cao, đương nhiên không sợ cơn lốc của Diệp Nhị Nương. Thế nhưng Sa Nhân Uý cũng có thể đứng vững trước cơn lốc thật sự khiến hắn có chút bất ngờ.

Sa Nhân Uý cũng không khác Vương Viễn, trong lòng cảm thấy rất ngạc nhiên. Phái Ngũ Độc tuy chơi độc chơi cổ nhưng thuộc tính chủ chốt của môn phái vẫn là căn cốt. Dù sao muốn chơi độc cũng phải có sức đề kháng cực tốt mới chơi được. Hơn nữa sát thương độc không bị ảnh hưởng bởi ngoại công và nội công, cho nên phái Ngũ Độc căn bản không cần quan tâm tới các thuộc tính khác, vì vậy, hầu như tất cả người chơi của phái Ngũ Độc đều rèn luyện tập trung chủ yếu vào điểm căn cốt.

Căn cốt càng cao phòng ngự càng cao, ngay từ lúc đầu Sa Nhân Uý đã có điểm thuộc tính căn cốt rất cao, hơn nữa gã còn may mắn học được công pháp nội công cao cấp Bổ Thiên Chân Kinh của phái Ngũ Độc, nhờ đó mới có thể đứng vững trước công kích của Diệp Nhị Nương, không nghĩ tới tên hòa thượng này cũng không nhận một chút ảnh hưởng nào, hơn nữa nhìn còn ung dung hơn so với Sa Nhân Uý, quả thật là một người rất kì quái.

...

Trong khi hai người còn đang sửng sốt, Diệp Nhị Nương đã đưa tay ra, đón lấy đứa trẻ vừa rơi xuống.

Thấy vậy, Vương Viễn cúi người xuống, sau đó đột nhiên tăng tốc độ, vọt tới chỗ Diệp Nhị Nương.

Thức thứ tư của Dã Cầu Thần Quyền —— Hoành Trùng Trực Chàng.

"Ở lại đi!"

Binh khí càng dài càng khó khống chế.

Sợ mình sẽ gây thương tích cho đứa trẻ trong ngực Diệp Nhị Nương, Vương Viễn chạy tới trước mặt Diệp Nhị Nương, quát một tiếng, cánh tay phải duỗi ra, thi triển Ác Long Đào Tâm Trảo tấn công vào ngực của Diệp Nhị Nương.

Hiện tại, Ác Long Đào Tâm Trảo là võ học mạnh nhất của Vương Viễn, phương thức thi triển cực kỳ thô bỉ độc ác, nếu không phải tình huống bắt buộc thì Vương Viễn cũng không muốn sử dụng nó để đánh với phụ nữ.

Thế nhưng Diệp Nhị Nương là một người điên, Vương Viễn cũng không cần để ý nhiều như vậy.

Cùng lúc đó, Sa Nhân Úy ở bên cạnh cũng không cam lòng yếu thế, gã vung tay lên, con rắn độc màu tím trong tay gã hoá thành một tia sáng lao tới Diệp Nhị Nương.

"Ồ, có chút bản lĩnh!"

Thấy Vương Viễn và Sa Nhân Úy không bị cơn lốc của mình đẩy lùi, Diệp Nhị Nương hơi có chút bất ngờ. Cô ta mỉm cười, không hoảng hốt không vội vàng, lấy đứa trẻ chắn ở trước ngực mình.

"Con bà nó!"

Thấy vậy, Vương Viễn không kiềm được tái mặt.

Người đàn bà này thật ác độc tới cực điểm, lại có thể lấy một đứa bé làm bia đỡ đạn.

Một trảo này của Vương Viễn sát thương cao bao nhiêu chính Vương Viễn cũng nhận thức được, cao thủ võ lâm như Cao Lão Đại còn không gánh nổi huống chi là một đứa trẻ sơ sinh.

Mặc dù đứa bé này chỉ là một chuỗi số liệu, thế nhưng khuôn mặt lại rất đáng yêu, Vương Viễn cũng không phải là một tên cặn bã ác độc thích hại người, huống chi, hệ thống của trò chơi này còn rất nhỏ mọn, người chơi chỉ tấn công NPC bình dân một chút đều bị tụt một lượng lớn điểm hiệp nghĩa, nếu người chơi giết chết một đứa bé thì không biết sẽ bị hệ thống hành thành dạng gì nữa.

Xét về tình về lý Vương Viễn đều không thể tấn công đứa bé này. Vì vậy dưới tình thế cấp bách, Vương Viễn vội vàng thu hồi nội lực, dùng thuật ngữ trong trò chơi để nói thì chính là hủy bỏ kỹ năng. Nhưng trò chơi võ hiệp khác với trò chơi của phương Tây, trong trò chơi phương Tây, huỷ bỏ kỹ năng chỉ lãng phí thời gian hồi chiêu của kỹ năng đó thôi, trò chơi võ hiệp thì khác, chiêu thức cần nội kình để thi triển, đột nhiên hủy bỏ sẽ bị kình lực phản chấn.

Vừa huỷ bỏ kĩ năng xong, Vương Viễn lập tức thấy hơi chao đảo, đứng im tại chỗ, trên đầu xuất hiện biểu tượng bị kình lực phản lại.

Nội kình phản chấn: Cưỡng ép thu hồi nội kình dẫn đến khí trong cơ thể xung đột, sau 15 giây lực phản chấn sẽ biến mất.

...

Vương Viễn thi triển quyền pháp, chấp nhận bị nội kình phản chấn vẫn có thể thu hồi chiêu thức được. Sa Nhân Úy thì khác, đòn tấn công của hắn thuộc dạng tầm xa, không thể lấy lại con rắn đã được ném ra.

Mắt thấy rắn độc sắp cắn vào người của đứa trẻ, Vương Viễn nhanh tay lẹ mắt, vội vàng duỗi cánh tay ra, mở to bàn tay như một cái quạt chắn ở trước người đứa trẻ.

"Phập!"

Rắn độc của Sa Nhân Úy cắn vào mu bàn tay Vương Viễn.

- 1

Một con số thể hiện sát thương bay lên từ đỉnh đầu của Vương Viễn.

"Cái này ..."

Thấy con số trên đầu Vương Viễn, Sa Nhân Úy trợn mắt há hốc mồm.

Tử Đằng Xà là cổ trùng trung cấp của phái Ngũ Độc, độc trong cơ thể nó là loại dính máu sẽ khiến con mồi chết ngay lập tức, một trong tám loại độc dược cực mạnh, người chơi bình thường nếu bị nó cắn một cái không chết cũng mất nửa cái mạng, thế nhưng khi cắn tên hoà thượng này lại chỉ miễn cưỡng gây được một sát thương.

Đây cũng quá là kì quái rồi!

Phải biết khả năng kháng độc của người chơi ảnh hưởng bởi tu vi nội công, mà hiện tại Vương Viễn đang ở trong trạng thái bị nội kình phản chấn, căn bản không thể sử dụng nội lực, thế nhưng hắn vẫn có khả năng kháng độc cao như vậy, quả thực là kì dị.

"Ha ha, tên hòa thượng này thật đúng là lấy từ bi làm gốc! Khác hẳn với tên nhóc dùng độc kia!"

Diệp Nhị Nương cười lạnh một tiếng, cổ tay khẽ xoay, đoản đao trong tay nhắm vào cánh tay của Vương Viễn.

Vương Viễn vừa thu tay lại, Diệp Nhị Nương ngay lập tức nhấc chân lên, đạp thẳng một cước vào ngực Vương Viễn.

"Ầm!"

Vương Viễn da thô thịt dầy, một cước này của Diệp Nhị Nương không gây quá nhiều ảnh hưởng cho hắn, chỉ đạp Vương Viễn bay về phía sau, Diệp Nhị Nương thì mượn phản lực nhẹ nhàng lùi về sau một trượng, ném đứa trẻ lên trời, tay phải căng ra, duỗi về phía trước.

"Không tốt, cô ta chuẩn bị sử dụng đại chiêu!"

Thấy động tác của Diệp Nhị Nương, trong lòng mọi người giật thót một cái.

"Vù!"

Chỉ thấy gió lớn nổi lên, một đám khói độc màu tím đập vào mặt mọi người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận