Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 534: Sức mạnh đạt trình độ cao nhất

Trong lúc suy tư, Đạo Khả Đạo đã vọt tới trước mặt Vương Viễn, dứt khoát nắm chặt chuôi trọng kiếm hạ xuống dưới.

"Soạt!"

Trọng kiếm của Đạo Khả Đạo chia làm ba giữa không trung, ba ánh kiếm trùng điệp lao tới liền mạch.

[Đại Uy Tam Trọng Kình!]

Đây là một chiêu có lực nhanh và mạnh nhất trong kiếm pháp cấp cao “Đại Uy Kiếm Pháp” của phái Cổ Mộ. Ba đạo kình lực liên tiếp tầng nọ càng hơn tầng kia, tam trọng lực hợp nhất, uy lực tăng lên gấp bội, trước mắt đây chính là một trong những chiêu thức có sức tấn công mạnh mẽ nhất trong trò chơi.

Chiêu này kết hợp với tính đặc biệt của trọng kiếm, không những có thể khiến binh khí của mục tiêu bị hưu hại, mà còn có thể đánh ra sát thương đủ để giết chết mục tiêu trong vòng một nốt nhạc. Cho nên có người nói một chiêu này chỉ có thể tránh, không thể ngăn cản.

Kiếm pháp của trọng kiếm đại khai đại hợp, [Đại Uy Tam Trọng Kình] này có tốc độ ra chiêu không nhanh, né tránh thực ra cũng không khó, nhưng Vương Viễn chẳng có ý gì là sẽ né tránh cả.

Mắt thấy trọng kiếm của Đạo Khả Đạo sắp hạ xuống, Vương Viễn hơi híp mắt lại, điều động nội lực rót vào trong tay ngưng tụ chân khí, sau đó nhấc tay lên, chớp mắt khi ánh kiếm rơi xuống đỉnh đầu, bàn tay hắn đã che chắn trước kiếm.

"Xem ra hòa thượng này nóng lòng muốn chết lắm rồi đây!"

Đạo Khả Đạo thấy Vương Viễn không tránh không né mà lại dùng tay tiếp kiếm thì không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý.

Nhưng đúng vào lúc này, Vương Viễn hơi cong khóe miệng, mà Đạo Khả Đạo nhìn thấy nụ cười mỉm của kẻ địch thì trong lòng đột nhiên hơi hoảng sợ.

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Chỉ nghe có ba tiếng động vang lên, ba luồng kiếm mang theo kình lực vô song rơi xuống bàn tay Vương Viễn. Thân hình hắn chỉ hơi chao đảo, cứng rắn đón đỡ trọng kiếm của Đạo Khả Đạo.

"Uỳnh!"

Lúc này, chớp mắt khi ba đạo kình lực của trọng kiếm rơi xuống, chúng hợp lại làm một.

Thân hình Vương Viễn hơi chùng xuống, dưới sự áp chế của kình lực, đá lát dưới chân hắn bị giẫm thành một chiếc hố sâu, mà hắn lại chẳng mất một sợi tóc nào.

"Này… Này… Tình huống này là thế nào?"

Đạo Khả Đạo nhìn thấy cảnh tượng đó thì nụ cười trên mặt đột nhiên tắt ngấm, thay vào đó là vẻ ngạc nhiên không thôi.

Người vây xem trên khán đài cũng hoảng hốt đến rớt quai hàm.

Người chơi quyền cước mặc dù tấn công linh hoạt và có thể sử dụng chiêu thức bắt tóm, nhưng lực phán định công kích lại kém xa người chơi dùng binh khí, lợi dụng thân pháp linh hoạt để né tránh rồi tìm điểm yếu hại mà tấn công, đó mới là tinh túy của người chơi theo trường phái quyền cước.

Ở đây người chơi đều gặp quyền chưởng thì đánh quyền chưởng, còn chưa thấy người nào dùng tay không tóm lấy vũ khí bao giờ.

Đạo Khả Đạo là một tên cực mạnh, có thể một chọi bốn, trọng kiếm vốn là vũ khí hạng nặng có lực phán định cao, chiêu vừa rồi của y có uy thế kinh người, công kích khinh khủng như vậy mà lại bị người ta dùng tay không ngăn lại… Má nó chứ, hòa thượng của Thiếu Lâm tự có điểm phòng ngự cao thật đấy, nhưng làm gì cao đến độ không hợp lẽ thường thế này.

Nhất là Bách Hoa Liễu Loạn và những người ngồi trên ghế dự thi, khi nhìn thấy cảnh tượng đó cũng kinh sợ đến thất hồn lạc phách.

Người chơi bình thường có thể chưa thấy võ học cấp cao của phái Cổ Mộ, nhưng những cao thủ vẫn có trình độ của mình, dĩ nhiên biết [Đại Uy Tam Trọng Kình] là một chiêu võ học như thế nào. Bọn họ thấy một kích có khí thế cuồn cuộn như vậy mà lại bị một người dùng tay không đón đỡ, sự rung động nảy lên trong khoảnh khắc không phải thứ mà người chơi bình thường có thể cảm nhận được.

Người nổi danh ắt có tài năng tương xứng, Ngưu Đại Xuân này quả nhiên danh bất hư truyền.

Mà lúc này Vương Viễn cũng bị một đòn tấn công của Đạo Khả Đạo làm giật nảy mình. Chưởng mới nãy hắn dùng chính là [Nhất Phách Lưỡng Tán], mặc dù chỉ dùng năm phần kình lực, nhưng đã là chưởng lực khủng khiếp mà người chơi không ngăn cản nổi. Dù vậy, vẫn còn thiếu một chút mới ngăn được chưởng lực khủng bố do Tam Trọng Kình hợp nhất, nếu không phải vào thời khắc mấu chốt Vương Viễn ngưng tụ chân khí phóng ra, chỉ sợ cũng bị một kiếm của y chém bay.

Chẳng trách ngay cả Điều Tử và Bôi Mạc Đình đều chịu thiệt dưới tay người này. Tên đáng sợ đó có thực lực cực mạnh, không thua kém bao nhiêu so với cao thủ cấp cao như Bạch Hạc Lưỡng Sí.

Thương Khung Thần Cái giẫm phải cứt chó đó hả? Đám lẻ tẻ gộp thành một công hội bỏ đi như thế mà có thể lôi kéo được cao thủ bực này, kẻ hung ác như vậy nên đến Một Đám Ô Hợp phát triển mới đúng.

"Hây da!!!"

Mặc dù Đạo Khả Đạo cảm thấy kinh hãi nhưng tay vẫn không rảnh rỗi, hai tay dùng sức nắm chuôi trọng kiếm với ý đồ giật về phía sau.

Vương Viễn thấy thế bèn cong năm ngón tay lại, nắm lấy thân kiếm của Đạo Khả Đạo.

Bỏ đi võ học và chỉ so lực tay, Đạo Khả Đạo quả thực kém xa Vương Viễn nhiều.

Vương Viễn có lực tay bẩm sinh, lại được gia tăng khi luyện Kim Cương Bất Hoại Thần Công, độ cao của lực tay đã đạt đến cảnh giới khó mà tưởng nổi.

Bất kể Đạo Khả Đạo dùng sức như thế nào, trọng kiếm của y cứ như mọc trên cánh tay Vương Viễn ấy, chẳng thèm nhúc nhích mảy may.

Vương Viễn xoay chuyển tay trái, trường kiếm bèn đâm về phía Đạo Khả Đạo.

Y cuống quýt né sang bên, mà tay phải Vương Viễn lại thình lình giật trọng kiếm một phát, y còn chưa kịp né đã bị đối thủ kéo đến trước người.

"Lại đây cho ta!"

Binh khí bị cướp mất, Đạo Khả Đạo cảm thấy hoảng hốt.

Kiếm khách mà không có kiếm thì chỉ có thể dùng quyền cước.

Đạo Khả Đạo dẫu gì cũng là cao thủ, bị Vương Viễn kéo một phát như thế, y biết nếu so lực tay thì đời này mình đừng hòng là đối thủ của hòa thượng trước mặt, thế là thuận thế tiến lên một bước áp sát vào ngực hắn.

Điểm mù vũ khí!!!

Lúc trước Tống Dương từng dùng chiêu này.

Vương Viễn cầm hai thanh kiếm trong tay, sau khi Đạo Khả Đạo tiến vào điểm mù vũ khí của hắn, hắn không thể tấn công y được nữa.

Lúc này, Đạo Khả Đảo vươn hai tay tóm ngược lấy cổ áo Vương Viễn, đồng thời huých chân phải vào bụng dưới hắn, phần eo đột ngột dùng sức lùi về sau, thân thể nằm ngang với mặt đất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận