Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 700: Tràng cảnh kỳ ngộ

Vất vả lắm mới đến được đây, tìm đến một địa phương vắng vẻ, kết quả lại đào ra một cuốn sách bỏ đi, Vương Viễn giống như đã cảm nhận được ác ý sâu sắc đến từ người thiết kế trò chơi này.

Thậm chí hiện tại hắn còn có cảm giác như GM đang giám sát thông qua màn hình chỉ vào hắn và cười trộm: “Khà khà, chỉ có kẻ ngốc mới đào ra thứ bỏ đi này!”

“?”

Vượn trắng thấy Vương Viễn tức hổn hển, nghẹo đầu chẳng hiểu ra làm sao.

Mơi đầu hắn còn tưởng con súc sinh này đang bỡn cợt mình, nhưng khi thấy dáng vẻ mờ mịt của nó, hắ dứt khoát nhét “Hoàng Đình Kinh” vào ngực, bắt đắc dĩ bảo: “Được rồi được rồi, ta cũng không phải đến kiếm đồ, rác rưởi thì rác rưởi đi, chỉ cần ngươi có thể dẫn ta ra khỏi cốc, ta sẽ tha cho đám đàn em của ngươi.”

“Chi chi!!!”

Vượn trắng nghe Vương Viễn nói muốn rời đi, mắt sáng bừng cả lên.

Không khó để nhận ra, so với Vương Viễn nó càng muốn hắn xéo đi nhanh hơn.

Côn Luân tiên cảnh vốn không phải nơi người ngoài nên tới, Vương Viễn xâm nhập vào đây, vừa tới đã bắt đầu truy sát đám khỉ con khỉ cháu nhà người ta, còn dọa dẫm bắt chẹt đủ kiểu, hiện tại rốt cuộc cũng muốn rời đi rồi, vượn già tất nhiên là chẳng có ý giữ lại.

“Chi chi chi chi!”

Vượn già ra dấu đi theo, dẫn Vương Viễn ra ngoài sơn cốc, trên đường rẽ trái rẽ phải một hồi, rất lâu sau rốt cuộc cũng tìm đến lối ra...

Vượn già chỉ chỉ ngoài sơn cốc sau đó chuồn mất.

Vương Viễn thuận theo đường nói rời khỏi sơn cốc, chỉ thấy một vùng sa mạc lớn xuất hiện trước mắt.

[Hệ thống thông báo: Bạn đã phát hiện “Sa mạc Taklamakan”, giang hồ lịch duyệt + 10000.]

Hệ thống vừa thông báo, trên bản đồ nhỏ của Vương Viễn rốt cuộc xuất hiện tọa độ.

Có tọa độ là có thể sử dụng đạo cụ truyền tống, hắn lôi “Độn Thổ Phủ” ra xé thành hai nửa, khung cảnh xung quanh lóe lên, vèo cái đã về thành Thiên Dung.

Trong dịch trạm thành Thiên Dung, đám Bôi Mạc Đình đang thảo luận xem nên làm thế nào để tìm ra Vương Viễn, lúc này trong kênh đội ngũ nhảy lên một tin nhắn: “Hồ Hán Tam ta đã quay về rồi đây!”(*)

(*)Câu nói kinh điển khi quay về trả thù dân làng của nhân vật phản diện Hồ Hán Tam trong phim Ngôi Sao Đỏ Lấp Lánh.

“Bố tổ sư! Ngươi đã đi đâu? Sao quay về được?”

Sau khi nhận được tin nhắn của Vương Viễn, mấy người vội vàng hỏi dồn.

Sơn cốc Côn Luân không ở trong khu vực truyền tin bình thường, sau khi Vương Viễn tiến vào thung lũng thì mất liên lạc với cả nhóm, đám Bôi Mạc Đình phải nói là gấp chết đi được.

“Hì hì!”

Vương Viễn cười khì bảo: “Lão Ngưu ta tốt số, nhảy xuống vách núi rồi lọt một sơn cốc, kiếm được chút đồ tốt!”

Nói rồi hắn chia sẻ thông tin của quả Bàn Đào và rượu Hầu Nhi lên kênh đội ngũ.

Nháy mắt trên kênh lặng ngắt như tờ, khoảng mười giây sau, đám Bôi Mạc Đình mới kích động kêu lên: “Mẹ nhà ngươi! Sơn cốc kia ở đâu? Nhanh dẫn bọn ta qua đó!”

“Các ngươi không vào được đâu!”

Vương Viễn nói với vẻ bất đắc dĩ: “Đây là tràng cảnh kỳ ngộ!”

Tràng cảnh kỳ ngộ là một thiết lập rất thú vị trong “Đại Võ Tiên”, vì cổ vũ người chơi xông xáo giang hồ, trong những bản đồ lớn của trò chơi có rất nhiều bản đồ ẩn, vào đây có thể kiếm được chút trang bị, công pháp và đạo vụ hiếm thấy, mà bản đồ đó thường được gọi là tràng cảnh kỳ ngộ.

Dưới vách núi là một trong những điều kiện để phát động tràng cảnh kỳ ngộ cao cấp. Những tràng cảnh kỳ ngộ này đều chỉ vào được một lần duy nhất, từ lúc người chơi phát động mở màn đến lúc hoàn tất xong xuôi, tràng cảnh sẽ biến mất.

Vương Viễn vừa rời sơn cốc Côn Luân, bản đồ trước mắt lập tức biến thành sa mạc, hiển nhiên hắn đã gặp tràng cảnh kỳ ngộ.

“Đáng tiếc thật đấy!”

Đám Bôi Mạc Đình lại liếc mắt nhìn thuộc tính của quả Bàn Đào và rượu Hầu Nhi mà Vương Viễn chia sẻ, trong lòng không khỏi tiếc hận một trận.

“Tiếc cái rắm ấy!”

Vương Viễn thầm bĩu môi: “Đấy là các ngươi không biết điều kiện phát động của tràng cảnh này thôi, nếu không có cho các ngươi cũng chẳng có gan đi phát động.”

Còn không phải sao, cửa vào sơn cốc Côn Luân ở trên vách núi cheo leo, muốn phát động tràng cảnh nhất định phải nhảy xuống từ đỉnh Côn Luân, nếu Vương Viễn không có Kim Cương Bất Hoại Thần Công hộ thể, nhảy xuống từ chỗ cao như vậy hiển nhiên đã ngỏm củ tỏi không biết bao nhiêu lần.

Vả lại, nhảy núi cần can đảm, không nói đến việc bỏ qua tỉ lệ tử vong, chỉ riêng tìm người nhàn rỗi không có việc gì làm nhảy xuống núi thôi đã khó lắm rồi.

Thứ như kỳ ngộ đều lựa mặt cả…

Người từ vách núi nhảy xuống không chết đều có phúc duyên cực cao, đáng lẽ với phúc duyên của Vương Viễn, hắn chắc chắn không phát động được sơn cốc Côn Luân, thế nhưng hắn lại có Kim Cương Bất Hoại Thần Công… Tình huống này thuộc loại dùng vật lý cưỡng chế phát động kỳ ngộ.

Người mà đã đen thì cả huyền học cũng không thể cứu vãn, cho dù có đi đút lót Nữ Thần Vận Mệnh cũng chẳng thay đổi được điều chi.

Chuyện như thế này không gặp được thì đành chịu, có ghen tị cũng chẳng để làm gì.

Sau một hồi thổn thức, nhóm năm người Vương Viễn rốt cuộc cũng tập hợp lại ở dịch trạm thành Thiên Dung, cùng ngồi lên xe ngựa đến phái Nga Mi ở Nam Hoang.

Ngồi trên xe ngựa di chuyển xóc nảy một hồi, bọn họ rốt cuộc cũng đến được đích.

Tổ sư sáng lập ra phái Nga Mi là nữ hiệp Quách Tương. Tổ tiên Quách Tương có truyền thừa Toàn Chân, cô nương này cũng học tập kết hợp ba nhà Nho Đạo Phật, sáng lập phái Nga Mi với giáo lí gần giống Toàn Chân giáo, cũng làm rạng rỡ truyền thống cha ông.

Trong phái có ni cô, nho sinh và đạo sĩ, truyền thừa khác biệt và trang phục cũng khác nhau… nhìn vô cùng quỷ dị.

Dưới sự dẫn đầu của Đinh Lão Tiên, năm người Vương Viễn đi thẳng vào Kim Đỉnh đại điện của phái Nga Mi.

Tâm trạng của đám Bôi Mạc Đình cực kì hưng phấn.

Lão ni cô Diệt Tuyệt nọ có thâm cừu đại hận với Dương Tiêu, vì giết Dương Tiêu, bà không tiếc giết chết đệ tử mình yêu mến. Bây giờ năm người Vương Viễn không những làm thịt y, còn đá y rớt vào hố phân, khiến tên tội phạm cưỡng gian này chết mà không sót lại tí tôn nghiêm nào. Nếu để Diệt Tuyệt sư thái biết việc này, còn không phải sẽ kích động đến độ chắp tay đưa tặng Ỷ Thiên Kiếm sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận