Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 806: Vương Viễn đê hèn

“Lão đại, chúng ta có đi báo thù không?” Đao Chém Búa Bổ bực tức hỏi.

“Báo thù? Báo thù cái rắm ấy!”

Tuyết Sơn Thần Kiếm nói: “Ngươi xác định chúng ta đi báo thù chứ không phải đến chịu chết?”

“Chuyện này…”

Đao Chém Búa Bổ câm nín.

Nói đùa gì vậy, thực lực của Vương Viễn ra sao Đao Chém Búa Bổ không phải không biết, đó là kẻ ác một mình đấu với BOSS cuối của Trường Lạc Bang đó. Đám bọn họ tuy rằng cũng được coi là cao thủ, nhưng ở trước mặt Vương Viễn lại chẳng khác nào con sâu cái kiến, trả thù gì đó là một chuyện rất nực cười. Huống chi hòa thượng kia ra tay cực kỳ hung tàn, chết dưới tay hắn sẽ chẳng yên thân nổi đâu.

Nghĩ tới đây, Đao Chém Búa Bổ theo bản năng sờ cánh tay và đầu mình.

Đám Tuyết Sơn Thần Kiếm trông thấy động tác của Đao Chém Búa Bổ thì không khỏi lạnh buốt sống lưng.

“Chúng ta chơi trò chơi là vì kiếm tiền!”

Tuyết Sơn Thần Kiếm im lặng chốc lát rồi nói: “Thất bại thì thôi, không cần phải lãng phí thời gian kiếm tiền vì một kẻ như vậy.”

“Lão đại nói có lý lắm, chúng ta đánh tự do lâu như vậy rồi mà đã bao giờ phải nhịn cơn tức lớn chừng này đâu!” Một Người Quét Đường bực bội nói.

Nếu Vương Viễn giết lại đám Tuyết Sơn Thần Kiếm để trả thù vì bị lừa thôi thì chẳng nói làm gì, bọn họ không tài giỏi bằng người ta nên mới phải nghẹn uất như vậy. Nhưng vấn đề là hòa thượng đó quá vô liêm sỉ, lợi dụng cả nhóm giúp hắn giết bốn BOSS đầu, sau đó qua cầu rút ván, quả thực là nhịn không nổi!

“Cũng không phải không có cách để trả thù…” Tuyết Sơn Thần Kiếm nói: “Các ngươi có biết cao thủ coi trọng gì nhất không?”

“Trang bị!”

“Tiền!”

“Công pháp!”

Mọi người thi nhau đưa ra đáp án.

“Thiển cận! Chẳng trách các ngươi chỉ có thể lang thang đi đánh tự do!” Tuyết Sơn Thần Kiếm khinh bỉ nói: “Cao thủ coi trọng danh tiếng nhất… Ngưu Đại Xuân này giết hại đồng đội trong phụ bản, còn quỵt trang bị nữa! Chuyện này mà lên diễn đàn, đảm bảo hắn sẽ thân bại danh liệt!”

“Có lý lắm, có lý lắm!”

Mọi người rốt rít gật đầu: “Tuy rằng chúng ta cũng làm nghề này nhưng loại hành vi đó là ghê tởm nhất!”

“Cho nên tất cả mọi người đã biết phải như thế nào rồi chứ?”

“Đã biết!”

Cả đám đồng thanh hô to, sau đó kéo thanh menu ra, đăng xuất khỏi trò chơi.

Chẳng mấy chốc chuyện Vương Viễn đánh phụ bản giết đồng đội rồi quỵt trang bị đã sôi sục trên diễn đàn.

Nhờ có thành tích MVP xuất sắc trong giải Hoa Sơn Luận Kiếm mà giang hồ đều biết đến Vương Viễn, thấy tin tức này, ai nấy đều thổn thức không thôi.

“Không thể nào, Ngưu Đại Xuân kia không phải cao thủ cấp cao à? Sao lại làm ra loại chuyện này được?”

“Cứ là cao thủ cấp cao thì nhân phẩm sẽ tốt cả à? Chỉ có đám ăn đong(*) các ngươi mới tin tưởng điều này thôi!”

(*)Ăn bằng gạo mua đong qua ngày vì không đủ tiền mua cả bao gạo, chỉ những người, những gia đình cực khổ, lam lũ sống qua ngày trong cảnh bần cùng, nghèo túng…

“Đúng đấy! Trước Hoa Sơn Luận Kiếm Ngưu Đại Xuân đã lắm tiếng xấu rồi! Nghe nói hắn bật hack, cướp nhiệm vụ, không chuyện ác nào không làm. Cái Bang sụp nguyên do là từ hắn đó.”

“Ta cũng có nghe nói này, thấy bảo hắn còn ngủ với vợ Phó bang chủ Cái Bang là Khang Mẫn, rồi giết tình địch Bạch Thế Kính.”

“Tên này hèn hạ thật!”

Trong trò chơi, quỵt trang bị và lừa đồng đội là hai hành vi mà người chơi căm thù nhất. Vương Viễn là cao thủ nổi tiếng nhưng không những không tạo được hình tượng tốt đẹp trong mắt người chơi mà còn khiến họ phản cảm, dấy lên làn sóng công kích cực lớn, thậm chí những chuyện cũ trước đây cũng bị bới lên.

Ngay cả người biết đối nhân xử thế cũng không muốn tên Ngưu Đại Xuân đê hèn này tiếp tục xuất hiện trong giang hồ. Trên diễn đàn trò chơi, danh tiếng của Vương Viễn ngày một xấu đi, cao thủ mà làm được đến nước này thì nhân phẩm nhất định vứt đi.

Vốn sau khi giành được hạng nhất Hoa Sơn Luận Kiếm Vương Viễn cũng kiếm được chút người hâm mộ đấy, giờ lại xảy ra chuyện xấu, những người ít ỏi đó lập tức biến thành antifan.



Còn người trong cuộc của chúng ta lúc này đã dẫn theo Cẩu Tạp Chủng đi đến thành Tín Dương.

“Cẩu Tử ca, ngươi không nhờ vả ai thật à?”

Dọc đường đi Vương Viễn lại hỏi Thạch Phá Thiên về vấn đề nguyên tắc này.

Bởi vì nhiệm vụ của Vương Viễn là khiến Thạch Phá Thiên nhờ Tạ Yên Khách một việc, nếu Thạch Phá Thiên cứ giữ vững nguyên tắc của mình thì nhiệm vụ này khó mà hoàn thành.

“Ừ!”

Thạch Phá Thiên nghiêm túc nói: “Mẹ ta thường nói với ta, Cẩu Tạp Chủng, cả đời này ngươi đừng nghĩ đến chuyện đi xin xỏ người khác. Nếu người ta muốn cho, ngươi không cần xin cũng sẽ cho. Nếu người ta không chịu, ngươi có khổ sở cầu xin cũng vô dụng, ngược lại còn khiến họ chán ghét mình.”

“Không thể nào!” Vương Viễn sờ đầu nói: “Trên đời này làm gì có người mẹ nào nói với con mình như vậy?”

“Ừm! Dù sao ta cũng chưa xin người khác cái gì!” Thạch Phá Thiên lại nói: “Thỉnh thoảng mẹ ăn gì đó ngon ngon, ta mở miệng xin, mẹ không những không cho mà còn đánh ta một trận no đòn. Còn mắng ta: Cẩu Tạp Chủng, ngươi xin ta làm gì? Đi mà xin con tiện nhân õng ẹo đằng nhà ngươi ấy! Vì vậy mà ta quyết định không xin hay nhờ vả ai nữa.”

Nói tới đây, Thạch Phá Thiên còn cong tay thành hình hoa lan, khua khua một hồi, dáng điệu giống y như đúc.

“Con tiện nhân õng ẹo là ai?”

Vương Viễn nghi hoặc hỏi. Tên Thạch Phá Thiên này nói chuyện khiến người ta chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.

“Ta không biết!” Thạch Phá Thiên đáp đầy vô tội.

Vương Viễn: “…”

Chắc mẹ Thạch Phá Thiên bị phản bội, “con tiện nhân õng ẹo” mà bà mắng chắc là tình nhân khiến chồng bà có mới nới cũ, bỏ bà mà đi. Vì vậy bà mới trút hết oán hận, tủi hờn lên đầu đứa con trai. Đúng là một đứa bé đáng thương.

Nghĩ vậy Vương Viễn không gặng hỏi thêm nữa, dẫu sao đó cũng là mẹ của Thạch Phá Thiên, một người ngoài như hắn khó mà nói gì được.

Hai người vừa đi vừa tán gẫu, rốt cuộc cũng đến dưới chân Ma Thiên Nhai.

Sau khi bị Vương Viễn phóng hỏa thiêu rụi, Ma Thiên Nhai còn chưa đổi mới, chẳng biết Tạ Yên Khách dựng một cái lều dưới đây từ lúc nào, hiện tại đang nằm trong lều hóng mát.

Lão già này đúng là biết hưởng thụ mà!

“Lão bá bá! Lão bá bá!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận