Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 682: Tổng đàn Ma giáo

“Ngươi khiêm tốn quá rồi đấy! Ngươi căn bản chính là người như vậy!” Mọi người nhao nhao gật đầu.

“Mấu chốt là Dương Tiêu không phải kẻ ngu!” Vương Viễn hỏi Mario: “Ta tùy tiện lôi một bé gái ra nói là con gái của ngươi, ngươi có tin không?”

“Dĩ nhiên là không rồi!’

Mario phủ định ngay lập tức.

“Không đúng không?” Vương Viễn nói: “Trí thông minh thấp tè như ngươi mà còn không tin, Dương Tiêu sẽ tin chắc? Chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ của lão Tiên đã, trước tiên có được sự tín nhiệm của Dương Tiêu, sau đó thì thế này thế này… như vậy như vậy…”

Vương Viễn híp mắt nói qua về mưu kế của mình.

“Ngươi có ý kiến gì không?” Sau cùng hắn vẫn không quên hỏi Trường Tình Tử.

“Chuyện này ta ngược lại có thể giúp một tay, nhưng biện pháp này của ngươi có phải hơi dơ rồi không…” Trường Tình Tử có chút câm nín, y là cao thủ sát thủ, ở trong mắt y, thủ đoạn của Vương Viễn mặc dù hữu hiệu nhưng lại không ra hồn.

“Đúng vậy! Kế này buồn nôn quá thể!”

Đám Bôi Mạc Đình cũng bĩu môi tỏ vẻ khinh thường. Mạch suy tư của Vương Viễn đúng là đủ dơ!

“Ồ? Vậy Ỷ Thiên Kiếm…” Vương Viễn liếc xéo bọn họ.

“Thực ra biện pháp này cũng rất hay! Chỉ cần có thể làm thịt ác tặc Dương Tiêu, có dùng biện pháp bẩn hơn cũng không vấn đề gì!”

Đám Bôi Mạc Đình vội vàng nghiêm mặt nói.

“Coi như các ngươi hiểu chuyện!” Vương Viễn nói: “Hết cách rồi, với tu vi của Dương Tiêu mà nói, bằng thực lực của chúng ta cho dù đánh lén sau lưng cũng chưa chắc đánh được y, chiêu này của ta khá hữu hiệu…”

“Rồi rồi! Ngươi đừng nói nữa!”

Mọi người nhao nhao ra hiệu Vương Viễn im lặng, đừng nói thêm gì nữa, loại biện pháp dơ thế này bọn họ không muốn nghe lại lần thứ hai.

“Ngừng!”

Vương Viễn khinh bỉ nói: “Các ngươi ấy, cảnh giới quá thấp!”



Nửa giờ sau, nhóm năm người Vương Viễn dẫn theo cô bé Dương Bất Hối đi tới thành Thiên Dung dưới chân núi Côn Luân, nơi này không chỉ đặt cơ sở của Ma giáo mà còn là hang ổ của phái Côn Luân.

Trong chủ thành núi Côn Luân có thể thấy đệ tử phái Côn Luân và Ma giáo nhan nhản khắp nơi.

Bởi vì trận doanh khác biệt, người chơi hai bên chém giết lẫn nhau sẽ có thêm phần thưởng, đâu đâu cũng thấy người chơi chặt chém qua lại, vệ binh trong thành làm như mắt điếc tai ngơ, hiển nhiên đã tập mãi thành thói quen. Đám Vương Viễn nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Trường Tình Tử lại cực kì hưng phấn, như được về tới phái Tinh Tú, là nơi y trưởng thành.

Nhóm Vương Viễn có chính có tà, trang bị trên người lại không hề yếu, còn dắt theo một cô bé bên cạnh, cùng tiến vào suýt chút nữa đã bị người chơi thành Thiên Dung đánh lén.

Người bình thường không nên ở lâu trong địa phương chết tiệt này.

Mấy người tìm tới một y quán, sau khi mua chút vỏ bí đao, sơn tra khô và ba đậu thì nhanh chóng rời khỏi thành Thiên Dung, đi tới hang ổ của Ma giáo tọa lạc trên núi Tọa Vong.



Sau khi tiến vào tổng đà Ma giáo, nhóm Vương Viễn đều trợn trừng cả mắt.

Thiếu Lâm và Võ Đang là môn phái lớn ở Trung Nguyên, bố cục môn phái tất nhiên tràn đầy hơi thở mạnh mẽ. Nhật Nguyệt thần giáo là nội địa của tà phái nên cũng sừng sững nghìn trượng, trang nghiêm và hùng vĩ.

Thế nhưng so với tổng đà Ma giáo, nhóm Vương Viễn rốt cuộc mới thấy thế nào mới được xem là môn phái lớn…

Cửa lớn Ma giáo cao ước chừng hơn mười trượng, khí thế trang nghiêm, vừa vào cửa đã bắt gặp ngay một đàn tế thánh hỏa, trên đàn lửa cháy hừng hực, phóng lên tận trời. Toàn bộ tổng đà Ma giáo xây dựa vào sườn núi, bao la và hùng vĩ như núi Côn Luân.

Hết cách rồi, đây chính là chỗ tốt của môn phái Tây Vực, hoang vắng, muốn suy nghĩ lãng phí ra sao thì lãng phí thế ấy, còn đất Trung Nguyên đắt đỏ cỡ nào chứ…

Ma giáo bắt nguồn từ tông giáo cho nên luôn không thích giao du với các môn phái khác, người chơi trong Ma giáo ra ra vào vào không dứt và hiếm thấy bóng dáng những người chơi phái khác. Đám Vương Viễn đứng ở cửa chính nhìn trông lại khá bắt mắt.

“Các ngươi là ai? Nơi này không phải địa phương cho các ngươi tới!”

Ngay khi đám Vương Viễn hết nhìn đông ngó tây, đột nhiên có một thư sinh tuổi đã trung niên mặc trường bào làm bằng vải thô màu trắng xuất hiện trước mắt.

Người này ước chừng đã bốn mươi lăm, tướng mạo tuấn nhã, chỉ là đôi mày hơi rũ xuống, khóe miệng lộ ra chút nếp nhăn, không khỏi mang theo vẻ già yếu đau khổ. Y không nói cũng không động đậy, sắc mặt hờ hững, tựa hồ đang thả hồn tận nơi xa, như mải suy nghĩ chuyện gì đó.

“Là NPC!”

Sau khi nhìn thấy bộ dáng của người này, cả đám thầm lẩm bẩm một câu.

Đinh Lão Tiên tiến lên phía trước nói: “Tại hạ là Đinh Lão Tiên phái Nga Mi, nhận nhở vả của sư tỷ Kỷ Hiểu Phù, đặc biệt đến đỉnh Quang Minh tìm người!”

“Kỷ Hiểu Phù?”

Thư sinh tuổi trung niên nghe được ba chữ Kỷ Hiểu Phù thì trên mặt đột nhiên lộ vẻ xúc động.

“Nàng… Nàng ta có con gái sao…”

Nam tử trung niên quan sát khắp người Dương Bất Hối một lượt, chỉ thấy mặt mày cô bé đúng là có mấy phần xinh đẹp giống Kỷ Hiểu Phù.

Y đang tính hỏi gì đó thì đột nhiên thấy được dải dây lụa màu đen trên cổ cô bé, vươn tay khẽ kéo lấy, chỉ thấy cuối phần dây lụa buộc miếng thiết bài, trên đó khắc hình một ngọn lửa bằng vàng.

“Thiết Viêm Lệnh!!!”

Nam tử trung niên nắm lấy tấm lệnh bài, lập tức thất thần hỏi: “Ngươi… Các ngươi tìm Dương Tiêu làm gì?”

Chợt lại ôm chặt Dương Bất Hối hỏi dồn: “Ngươi… Mẹ ngươi đâu rồi?”

“Mẹ ở trên trời rồi!”

Dương Bất Hối ngây thơ chỉ lên bầu trời.

“?”

Nam tử trung niên run rẩy toàn thân.

Đám Vương Viễn thấy người này phản ứng như thế thì cũng đoán được đại khái thân phận của y, có thể kích động như vậy, là Dương Tiêu không sai vào đâu được.

“Kỷ sư tỷ đã qua đời rồi!”

Đinh Lão Tiên tiếp lời: “Trước khi chết nàng nhờ ta đưa bé gái này đến đỉnh Quang Minh, giao lại cho cha cô bé là Dương Tiêu!”

“A…”

Dương Tiêu nghe vậy, vô thức lùi về sau một bước, vẻ mặt ngạc nhiên không thốt lên lời.

Sửng sốt một hồi lâu, Dương Tiêu mới lên tiếng: “Ta chính là Dương Tiêu, đứa nhỏ này hãy giao lại cho ta!”

Dứt lời y không tiếp tục để ý bọn Vương Viễn nữa, mà cúi đầu hỏi Dương Bất Hối: “Con gái ngoan, con tên là gì?”

“Dương Bất Hối ạ!” Cô bé đáp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận