Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 667: Cửu Dương Chân Kinh

Trương Tam Phong bước tới, vươn tay ấn vào “huyệt Linh Đài” của nhóc, một luồng nội lực hùng hậu xuyên qua lớp áo lót truyền vào bên trong cơ thể của Trương Vô Kỵ.

Vương Viễn từng nghe nói, đưa mắt nhìn khắp thiên hạ, người có thể dùng nội công chân khí giúp người khác kéo dài tính mạng, hiện giờ trên đời chỉ có hai người có thể làm được: một người là bang chủ tiền nhiệm của Cái Bang - Tiêu Phong, và người còn lại chính là Trương Tam Phong!

Dựa vào tu vi nội công hiện giờ của Trương Tam Phong, chỉ cần không phải là người đã chết không còn hơi thở, bất kể trên người có bao nhiêu vết thương, có nội lực của lão, chắc chắn mọi thứ sẽ chuyển biến tốt đẹp. Chẳng qua nội lực của Trương Tam Phong truyền vào bên trong cơ thể của Trương Vô Kỵ, chỉ thấy sắc mặt của đứa trẻ này từ trắng chuyển thành xanh, lại từ xanh chuyển thành tím, thân thể không ngừng run rẩy.

“?”

Trương Tam Phong nghi hoặc vươn tay sờ lên trán của Trương Vô Kỵ, cảm giác lạnh lẽo giống như đang sờ lên một miếng băng. Dưới sự kinh hãi, tay phải lại luồn vào bên trong lớp áo, lão lại cảm nhận được trên lưng của Trương Vô Kỵ có một chỗ nóng như lửa đốt, bốn phía lại lạnh đến thấu xương. Nếu không phải võ công của Trương Tam Phong đã đạt tới cảnh giới siêu phàm, e rằng cũng sẽ phát run vì lạnh bởi sự tiếp xúc này.

“Viễn Kiều, tên binh lính Mông Cổ ôm đứa trẻ này vào đây đâu rồi? Mau đi tìm xem.”

Trương Tam Phong quay đầu nói với Tống Viễn Kiều.

“Vâng!”

Tống Viễn Kiều gật đầu chạy ra khỏi đại điện.

Lúc nãy tên binh lính Mông Cổ kia bị Trương Tam Phong ném ra ngoài cửa, sau đó nhân sĩ của các môn phái lớn lại lần lượt rời đi, tất nhiên là không ai chú ý tới người nọ, lúc này đương nhiên không hề biết gã đã đi đâu.

“Xẹt xẹt!”

Trương Tam Phong dùng một tay đỡ Trương Vô Kỵ, tay còn lại thì xé chiếc áo trên người hắn. Hai người Vương Viễn và Mario chỉ thấy trên làn da trắng nõn mịn màng in hình năm ngón tay màu xanh lục. Xung quanh chưởng ấn là một màu xanh lam, giống như bị đóng băng vậy.

Trương Tam Phong duỗi tay sờ một lần nữa, chỉ cảm thấy nơi in hằn chưởng ấn rất nóng, nhưng chung quanh thì lại lạnh lẽo cực kỳ. Chỉ dùng tay sờ lên thôi mà đã khó chịu như vậy, Trương Vô Kỵ lại là người bị thương, hắn sẽ khó chịu đến mức nào chứ?

“Chuyện này... Là sao vậy?”

Nhìn thấy chưởng ấn này, Vương Viễn và Mario đều lấy làm kinh hãi.

Tuy rằng hai người đều là người chơi, nhưng ngày thường cũng sẽ lên diễn đàn đọc bài. Bọn họ đã được nghe qua đủ loại võ học trong chốn giang hồ, cũng đã trông thấy người khác sử dụng công pháp có thuộc tính “Băng”, nhưng đây lại là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy chưởng lực quái dị đến vậy.

“Huyền Minh Thần Chưởng!!”

Trương Tam Phong nhíu chặt mày, nói: “Tuyệt học bí truyền của Bách Tổn Đạo Nhân hơn ba mươi năm trước!”

“Huyền Minh Thần Chưởng?”

Nghe thấy lời nói của Trương Tam Phong, Vương Viễn không nhịn được kinh ngạc nói: “Chính là chưởng pháp mà tên binh lính Mông Cổ kia sử dụng lúc nãy sao?”

“Không sai!” Trương Tam Phong thở dài nói.

“Chuyện này...”

Cúi đầu liếc nhìn Trương Vô Kỵ đã ngất xỉu, Vương Viễn không khỏi cảm thấy đồng tình.

Những người khác có thể không biết uy lực của Huyền Minh Thần Chưởng này, nhưng Vương Viễn đã được tự mình trải nghiệm.

Vừa rồi tên binh lính Mông Cổ kia đã dùng chưởng pháp tương tự đẩy lùi Vương Viễn!

Tu vi của Vương Viễn thế nào chứ? Có mười tầng Phật pháp gia trì, Kim Cương Bất Hoại Thần Công hộ thể, lại có bốn tầng Dịch Cân Kinh Thần Công trên người, hơn nữa còn dùng Đại Kim Cương Chưởng trung hoà phần lớn chưởng lực, cho dù như vậy, sau khi hắn ăn một chưởng này, cũng bị đông cứng tại chỗ khó chịu cực kỳ, nếu không phải có nội lực hùng hậu, e rằng giờ phút này hắn cũng nằm ngay đơ tại chỗ rồi!

Trương Vô Kỵ chỉ là một đứa trẻ chưa đến mười tuổi, trúng một chưởng như vậy, có thể tưởng tượng được sẽ đau đớn đến mức nào! Phải biết rằng NPC không giống người chơi, người chơi không có cảm giác đau, mức độ đau đớn sẽ giảm đi rất nhiều, nhưng NPC lại thừa nhận cảm giác đau lên tới 100%.

“Sư phụ! Vô Kỵ còn cứu được nữa không?”

Trương Thúy Sơn nghe vậy, không khỏi đau lòng đến mức rơi lệ, y kéo vạt áo của Trương Tam Phong, lên tiếng hỏi.

“Ai!”

Trương Tam Phong thở dài một hơi, lão đi đi lại lại ở bên trong đại sảnh, sau đó nói: “Trừ khi... Trừ khi ta có thể học được Cửu Dương Chân Kinh của sư phụ ta - Giác Viễn đại sư, chẳng qua kinh thư đó đã bị đám người Doãn Khắc Tây trộm mất, đến nay vẫn chưa rõ tung tích.”

“...”

Trong lòng của chúng đệ tử không khỏi cảm thấy nặng nề, lời này của Trương Tam Phong chính là nói thương thế của Trương Vô Kỵ không thể chữa khỏi. Nhìn đứa trẻ trong lòng, nước mắt của Trương Thúy Sơn rơi xuống như mưa, hận không thể để một chưởng kia đánh lên người mình.

“Cũng không phải là không có cách nào!”

Trong lúc chư hiệp Võ Đang đang vô cùng tuyệt vọng, Vương Viễn đột nhiên lên tiếng.

“?”

Mọi người nghe vậy, lập tức quay đầu lại, Trương Tam Phong kích động nói: “Ngưu thiếu hiệp, lẽ nào ngươi tinh thông Cửu Dương Chân Kinh?”

“Cũng không phải!”

Vương Viễn lắc đầu nói: “Theo lý mà nói, người chết không thể sống lại, nhưng ở trong thế giới hiện giờ của các ngươi, Cửu Dương Chân Kinh không hẳn đã mất đi!”

Thế giới “Đại Võ Tiên” này có mốc thời gian song song...

Huyền Từ có thể ở cùng một mốc thời gian với Trương Tam Phong, vậy thì Cửu Dương Chân Kinh của Giác Viễn đại sư không hẳn đã mất đi!

“Chuyện này... Ngưu thiếu hiệp nói rất có đạo lý!”

Trương Tam Phong không khỏi sáng ngời hai mắt: “Nếu như Cửu Dương Chân Kinh không bị đám người Doãn Khắc Tây trộm mất, hiện giờ hẳn là nó đang ở trong Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm tự. Phái Võ Đang ta và Thiếu Lâm dù sao cũng môn hộ khác biệt, Ngưu thiếu hiệp à, ngươi là đệ tử phái Thiếu Lâm, có thể nhờ ngươi đi tìm kinh thư được không?”

“E là ta không thể làm được!”

Vương Viễn không chút suy nghĩ lập tức từ chối: “Tàng Kinh Các là cấm địa của Thiếu Lâm, cho dù là ta cũng không thể bước vào một cách tùy tiện! Hơn nữa ta cũng không biết Cửu Dương Chân Kinh có hình dáng như thế nào!”

“Cửu Dương Chân Kinh...”

Ánh mắt của Trương Tam Phong đột nhiên trở nên sâu xa. Sau khi trầm tư suy nghĩ một lúc, Trương Tam Phong nói: “Cửu Dương Chân Kinh cũng không phải là một quyển kinh thư, mà được giấu ở bên trong khe hở của “Lăng Già Kinh”, tình cờ được sư phụ của ta là Giác Viễn đại sư phát hiện.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận