Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 759: Thuyết âm mưu

Tranh tài kết thúc, chiến đội hai bên được truyền tống ra ngoài sân, Phi Vân Đạp Tuyết là đội trưởng của đội chiến thắng nên được giữ lại nhận phỏng vấn của người dẫn chương trình.

“Xin chào ngài Phi Vân Đạp Tuyết! Nghe nói chiến đội Một Đám Ô Hợp là do một tay ngài đầu tư phải không?”

“Đúng vậy!” Phi Vân Đạp Tuyết gật đầu đáp.

“Mục đích của ngài khi xây dựng chiến đội là gì? Giành giải nhất toàn quốc hay là vô địch thế giới?”

“Tất cả đều không phải…” Phi Vân Đạp Tuyết nói: “Ta chỉ muốn phần thưởng của Hoa Sơn Luận Kiếm mà thôi.”

“Ặc…”

Nghe được câu trả lời của Phi Vân Đạp Tuyết, người dẫn chương trình lúng túng không thôi. Lập một chiến đội không phải là để làm nên tên tuổi à? Phi Vân Đạp Tuyết lại chỉ vì phần thưởng khích lệ mà lập chiến đội, đúng là dư tiền tùy hứng đến độ khiến người không đỡ lại được.

“Vậy là một chiến đội bình dân, đội viên dưới tay ngài ai ai cũng có tài, ngài cũng là một thành viên trong số đó, vậy rốt cuộc ngài có sở trưởng gì?” Người dẫn chương trình vội vàng nói lảng sang chuyện khác để cho đỡ lúng túng.

“Ta có tiền!”

Phi Vân Đạp Tuyết lạnh lùng đáp lại một câu, sau đó nhàm chán để lộ ra kí hiệu hội viên Tâm Duyệt cấp mười lăm của mình.

“Ting!”

Tiếng kí hiệu vang lên, không hổ là sếp lớn! Đúng là giỏi làm màu!



Ông cha ta có câu “người nói vô tâm, người nghe hữu ý” chớ có sai. Phi Vân Đạp Tuyết chỉ giả ngầu nói một câu, kết quả làm dậy lên một làn sóng thuyết âm mưu chưa từng có trong lịch sử.

Phi Vân Đạp Tuyết là ai ?

Người có tiền nhất giang hồ!

Thứ hắn ta không thiếu nhất chính là tiền, so ra còn nhiều hơn tiền tài trợ sau lưng những cao thủ chuyên nghiệp kia.

Loại người có tiền này thì ai dám đánh hắn ta? Chẳng biết khi nào lại trở thành thuộc hạ của hắn ta ấy chứ?

Hơn nữa, cao thủ chuyên nghiệp đi thi đấu vì gì? Không phải đều vì tiền à?

Chiến đội Một Đám Ô Hợp chẳng qua chỉ là một “gánh hát rong”(*), sao có thể lật đổ được chiến đội đứng đầu trong nước chứ? Chuyện này khiến mọi người nghi ngờ không thôi, trận cuối cùng Vương Viễn còn một chấp năm, trong năm cao thủ còn có “cao thủ đệ nhất thiên hạ” Bạch Hạc Lưỡng Sí.

(*)Phép ẩn dụ cho một nhóm (số lượng không quá đông) ngẫu hứng và tụ tập lại một chỗ

Ai dám tin đây?

Một người có mạnh đến đâu cũng không thể mạnh đến mức đó được? Sao có thể một chấp năm một cách khoa trương như thế?

Vốn những chuyện này tách riêng ra nói thì không cảm thấy gì, nhưng gộp lại suy nghĩ thì lại mang hàm ý sâu xa, trong đám người chơi không thiếu kẻ theo trường phái thuyết âm mưu, cũng không thiếu kẻ thích hóng hớt.

Trong trò chơi mà nói, tung tin vịt không mất đồng nào, tin đồn bất kể hậu quả, nói bậy nói bạ cũng sẽ không ai truy cứu đến cùng, cũng không biết là ai khởi đầu, tin “ông chủ của Một Đám Ô Hợp dùng mấy trăm triệu mua chuộc Vạn Thánh Vô Cương để dàn xếp tỉ số trận đấu” cứ như ôn dịch lan truyền ra với tốc độ chóng mặt.

Người chơi ấy mà, chỉ tin chuyện mình bằng lòng tin tưởng mà thôi.

Dù sao cũng chẳng ai muốn tin chuyện kẻ mạnh như Bạch Hạc Lưỡng Sí và cao thủ Vạn Thánh Vô Cương bị người ta một chấp năm…

Vốn là chuyện vu vơ, truyền tới truyền lui lập tức trở thành chuyện có căn cứ.

Thậm chí còn có người khoác lác rằng mình tận mắt nhìn thấy Phi Vân Đạp Tuyết hẹn Bạch Hạc Lưỡng Sí ăn cơm. Nổ cũng hay thật, các đội ghép cặp thi đấu là ngẫu nhiên, sao Phi Vân Đạp Tuyết biết được phe mình sẽ đụng độ đội ngũ nào?

“Có cái rắm ấy! Ta còn không nhận được một cắc bạc nào huống chi là mấy trăm triệu!"

Lúc nghe được mấy tin vịt này, thành viên Vạn Thánh Vô Cương đều tức bể phổi. Kiếm Hàn Tây Bắc nổi sùng lên: “Lão đại, có chuyện tốt như vậy sao các ngươi không dẫn ta theo?”

Kỳ thực trong lòng Kiếm Hàn Tây Bắc cũng không tin chuyện này.

“Ngươi bị ngu đấy à?”

Đối với chất vấn của Kiếm Hàn Tây Bắc, Bạch Hạc Lưỡng Sí không nói gì, não tên kia rốt cuộc có nếp nhăn không, tin đồn nhảm vậy mà cũng tin được!

Vạn Thánh Vô Cương khác với Một Đám Ô Hợp.

Mục tiêu của Một Đám Ô Hợp rất rõ ràng, chính là phần thưởng cuối cùng của Hoa Sơn Luận Kiếm, mặt mũi gì đó không đáng kể, mấy lời đồn nhảm rối tung rối mù này căn bản chẳng có chút ảnh hưởng nào đến bọn họ.

Nhưng Vạn Thánh Vô Cương là chiến đội chuyên nghiệp, hơn nữa còn là chiến đội cấp cao đứng đầu trong nước.

Danh vọng của chiến đội chính là mạng sống của tuyển thủ chuyên nghiệp, bán độ là hành vi trí mạng nhất, liên quan trực tiếp đến sự nghiệp của bọn họ.

Có tai tiếng như vậy, sau này làm sao lăn lộn trong giới chuyên nghiệp đây?

Hiện là thời đại game thực tế ảo, thời kỳ đỉnh cao của các tuyển thủ chuyên nghiệp được kéo dài, tuổi nghề có thể đến hơn ba mươi, các vị ngồi đây đều đang trong thời kỳ tốt nhất để đánh chuyên nghiệp, còn có thể lăn lộn trong vòng này tám đến mười năm nữa, bán độ há chẳng phải là mổ gà lấy trứng, tự đập vỡ bát cơm của mình sao?

Chỉ cần là người có chút đầu óc sẽ không làm như vậy.

“Thì… Thì đùa một tí thôi mà… Lão đại đừng tức giận!” Kiếm Hàn Tây Bắc thấy Bạch Hạc Lưỡng Sí nổi nóng thì vội vàng xua tay nói: “Giờ phải làm sao đây? Nghe bạn ta nói, tin này đã lan truyền như điên trên diễn đàn rồi!”

“Bọn họ thích lan truyền thì để cho bọn họ làm, ngươi vội cái gì?”

Bạch Hạc Lưỡng Sí lạnh nhạt nói: “Có làm chuyện đó hay không chẳng nhẽ bản thân ngươi không biết? Chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, thua thì thua, có nhiều nguyên nhân như vậy, toàn là buôn chuyện không biên giới, sớm muộn rồi chân tướng cũng sáng tỏ. Giờ ta không sợ người ta đồn đại lung tung, chỉ sợ các ngươi không biết dùng não!”

Thực lực không gạt được người ta, Bạch Hạc Lưỡng Sí đã từng đấu với Một Đám Ô Hợp nên biết trình độ của đối phương đến đâu. Bọn họ thắng được Vạn Thánh Vô Cương thì cũng có thể thắng được những chiến đội khác. Nếu cao thủ chuyên nghiệp và người chơi phổ thông không có năng lực phân biệt phải trái đúng sai, người phải thua thiệt còn chưa biết là ai đâu.

Bạch Hạc Lưỡng Sí không những có thực lực mạnh mà còn là một người thông minh, dĩ nhiên so với ai đều hiểu rõ đạo lý này.

Khổ nỗi đạo lý lớn thì ai cũng biết đấy, nhưng đến khi vào cuộc mới biết chẳng dễ dàng sáng tỏ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận