Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 125: Ngươi muốn theo ta học Phật pháp không? 2

Sau khi lấy ra Tàng Kinh Lệnh, thủ vệ canh cửa nhường ra một con đường để cho Vương Viễn đi vào Tàng Kinh Các. Đồng thời Tàng Kinh Lệnh trong tay Vương Viễn cũng biến thành bột phấn.

Quả đúng là đạo cụ dùng một lần.

Đúng lúc này, hệ thống lại thông báo: [Bạn đi vào Tàng Kinh Các đọc kinh thư, thời gian nửa canh giờ. Chỉ có thể học được một môn công pháp võ học. Không thể đem bí tịch trong Tàng Kinh Các ra ngoài, thời gian đếm ngược bắt đầu...]

Người thiết kế trò chơi không hổ là có tiếp xúc với người chơi quanh năm, biết rõ người chơi thích ăn nhiều, cầm nhiều, lấy nhiều.

Chính vì vậy nên dứt khoát cài đặt thêm, chỉ có thể học một môn, còn không thể mang sách ra ngoài.

Chỉ có thời gian một tiếng đồng hồ, Vương Viễn cũng không lãng phí, men theo giá sách liền bắt đầu lật xem.

[Thiên Trúc Chỉ], võ học cao cấp, yêu cầu ngộ tính 42, đồ bỏ!

[Hàng Ma Chưởng], võ học trung cấp, yêu cầu ngộ tính 27, rác rưởi!

...

Không thể không nói, bên trong Thiếu Lâm tự truyền thừa lâu năm như vậy, vẫn rất là có tiền. Trên giá sách ngoại trừ kinh thư, tùy tiện cũng có thể thấy được các loại võ học trung cấp, cao cấp.

Thế nhưng yêu cầu ngộ tính của những võ học này rất không hữu nghị, lại không thể mang ra ngoài. Vương Viễn chỉ liếc mắt nhìn, chửi một tiếng, sau đó đặt trở lại, cứ lặp đi lặp lại như thế...

Không có cách nào, tuy rằng tiêu chí để làm đệ tử Thiếu Lâm tự thấp, nhưng loại võ học cao cấp như bảy mươi hai tuyệt kỹ này cần kết hợp phật pháp để tu luyện.

Phật pháp đòi hỏi ngộ tính, vì vậy yêu cầu ngộ tính cho những công pháp này không hề thấp.

Ngộ tính của Vương Viễn cũng chỉ mới có mười điểm, công pháp nhập môn bình thường đều không học được. Muốn ở chỗ này tìm được một cuốn võ học có thể học được, xác suất của nó tương đương với việc cường hóa cho mỗi vũ khí, trang bị trong thành một phát lên 18... Đã nhiều năm như vậy, cái đức hạnh lừa bịp của công ty Long Đằng không hề thay đổi.

Thời gian cứ từng phút từng giây trôi qua, mắt thấy thời gian rời khỏi Tàng Kinh Các chỉ còn có mười phút, Vương Viễn vẫn không tìm được công pháp hắn có thể học.

"A di đà phật!"

Ngay lúc Vương Viễn định từ bỏ, đột nhiên từ phía sau Vương Viễn truyền đến một tiếng a di đà.

"Cái đệt!"

Thanh âm bất thình lình khiến Vương Viễn bị dọa giật mình, Vương Viễn vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một lão tăng gầy khô cầm theo một cái chổi đang đứng ở phía sau hắn, đang dùng ánh mắt tán dương nhìn hắn.

Trong lòng Vương Viễn vô cùng kinh ngạc.

Những người có nội công thâm hậu trong trò chơi được gia tăng giác quan, có khả năng thấy rõ được những thứ như cơ quan bẫy rập kín đáo.

Nội công cơ bản của Vương Viễn cấp bậc đại tông sư, tu vi vốn đã vô cùng thâm sâu. Sau khi ăn Bồ Đề Tử, nội lực lại càng gia tăng. Phía sau có chút gió thổi cỏ lay nào đều có thể phát hiện được. Nhưng lão hòa thượng này có thể lặng im không một tiếng động nào xuất hiện phía sau hắn, vậy mà lại không hề phát hiện ra.

" Ngươi... Ngươi là ai? Tại sao lại đi lại trong Tàng Kinh Các này?" Vương Viễn kinh ngạc hỏi.

Lão tăng kia cũng không quan tâm tới câu hỏi của Vương Viễn, vừa sắp xếp lại giá sách, vừa lầm bầm cảm thán nói: " Vô Tương Kiếp Chỉ, Niêm Hoa Chỉ, Kim Cương Phục Ma Công, đây đều là đều là võ học chí tôn của Thiếu Lâm tự. Lão hủ ở trong này quét tước đã hơn bốn mươi năm, không biết đã nhìn thấy bao nhiêu người đến ăn trộm. Duy nhất chỉ có một mình người lần này không thèm ngoảnh lại, thật là kỳ quái."

"Đối với ta mà nói, toàn bộ đều là đồ bỏ!"

Để phát tiết bất mãn trong lòng, Vương Viễn tiện tay rút ra một quyển "Tạp A Hàm Kinh" trên giá sách nói: "Trong mắt ta, đống công pháp này còn không bằng quyển kinh thư này."

"Lời của thiếu hiệp có thật không?"

Nghe được lời của Vương Viễn, trong mắt lão hòa thượng kia lóe lên tinh quang, kinh ngạc nói: "Đã có không biết bao nhiêu đại cao thủ tu vi võ học vô địch đi đến đi lui trong Tàng Kinh Các này, chỉ vì những công pháp này mà hao tổn không ít công sức. Trong mắt lão hủ thì cũng chỉ là những kẻ thiển cận mà thôi. Chỉ có thiếu hiệp ngươi coi trọng phật pháp như vậy, lão hủ quả thực vui mừng."

"???"

Vẻ mặt Vương Viễn ngơ ngác, phật pháp với không phật pháp cái gì, ông đây chỉ là không học được mà thôi, không cần nghĩ nhiều như vậy...

"Ngươi tình nguyện theo ta học phật pháp không?"

Vương Viễn đang định đuổi lão hòa thượng đi, để y không quấy rầy mình tìm kiếm công pháp. Lão tăng kia lại xông tới, hỏi với vẻ mặt khao khát.

"Cái này... Cái kia..."

Sau khi Vương Viễn nghe vậy do dự một chút, gãi đầu một cái, có chút không chắc chắn nói: "Cũng được!"

Thực ra thì Vương Viễn không có một chút hứng thú gì với Phật pháp gì đó.

Nhưng mà trong trò chơi, học thêm chút nọ kia cũng không phải là điều có hại. Phải biết rằng, những thứ như Phật pháp cần có ngộ tính cao để hiểu, không chừng còn có thể nâng cao ngộ tính của mình.

Vương Viễn cũng đã chịu thiệt không ít vì ngộ tính, có cơ hội này chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Huống chi tuy lão hòa thượng này chỉ là một người quét dọn, hơn nữa thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng người này bước đi như ma quỷ, hiển nhiên tu vi cũng không thấp, đi tới gần loại NPC cao cấp như vậy một chút cũng không phải là chuyện xấu.

"Tốt tốt tốt! Trẻ nhỏ dễ dạy!"

Thấy Vương Viễn "ham học như khát nước" như vậy, lão hòa thượng đó hài lòng đáp ba chữ "tốt", sau đó lại nói: "Bây giờ sắc trời đã muộn, trưa mai, ngươi có thể tới Thiên viện ở ngọn núi phía sau Văn Thù viện tìm ta."

Nói xong, lão tăng kia thong thả đi ra khỏi Tàng Kinh các.

"Chẳng hiểu kiểu gì..."

Lão hòa thượng đột nhiên xuất hiện rồi lại một mình rời đi, Vương Viễn hoàn toàn không hiểu rốt cuộc lão ta muốn làm gì nữa.

Bị lão hòa thượng trì hoãn, thời gian xem Tàng Kinh các chỉ còn lại năm phút, sau năm phút không thu hoạch được gì, Vương Viễn sẽ bị truyền tống ra ngoài.

Tuy không tìm được võ học mà mình có thể học, nhưng Vương Viễn cũng không chán nản một chút nào.

Dù sao không tìm được công pháp có thể học cũng nằm trong dự đoán của Vương Viễn, huống chi Huyền Từ đã đồng ý với Vương Viễn, nếu Vương Viễn không tìm được công pháp mà mình có thể học, thì Huyền Từ có thể đích thân dạy một môn bảy mươi hai tuyệt kỹ cho hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận