Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 203: Giết thôi thì lợi cho gã quá

Trong khoảnh khắc, Điền Bá Quang bị phế cả hai tay lẫn hai chân.

"..."

Những người chơi xung quanh nhìn thấy thủ đoạn tàn bạo như vậy thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Má nó, Điền Bá Quang trắng trợn cướp đoạt dân nữ lạm sát kẻ vô tội rõ ràng không phải người tốt, nhưng sao cứ thấy tên hòa thượng kia giống như trùm phản diện vậy?

"Tại hạ Mario, được đại sư ra tay cứu giúp, không biết pháp hiệu của đại sư là gì?"

Lúc này, người chơi Võ Đang tóc trắng đã tỉnh táo lại, vội vàng nói tiếng cảm ơn.

"Gì mà pháp hiệu với không pháp hiệu, ta tên là Ngưu Đại Xuân. Ngươi có thể nói chuyện bằng tiếng người được không hả?" Vương Viễn có chút câm nín.

Chơi trò chơi võ hiệp thôi mà cũng học cách nói chuyện của người xưa, tên Mario này nhập vai sâu quá rồi.

"A... Ha ha!"

Mario lúng túng gãi đầu nói: "Thật sự cảm ơn Ngưu ca nhiều lắm, nếu không ta thực sự đánh không lại gã, không ngờ tên đó lại hung ác như vậy."

"Tạm được, cũng chỉ đến thế thôi!" Vương Viễn xem thường nói, sau khi gặp được một tên hung ác như Yên Long Uyên – Đoàn Duyên Khánh thì tầm mắt của hắn cao lên không ít, BOSS bình thường đúng là không lọt vào mắt hắn được.

"Ặc..." Mario nghe vậy sững sờ.

Tạm được... Hòa thượng này cũng lớn lối lắm, song bệnh không nhẹ đâu, thật câm nín, dù sao người này dùng ba quyền hai cước đã lật đổ được Điền Bá Quang, hắn nói gã là tên rác rưởi cũng không ai phản bác được.

"Điền Bá Quang này làm nhiều việc ác, vì sao Ngưu ca không trực tiếp giết gã?" Sau khi hơi sửng sốt, Mario tò mò hỏi.

Vừa rồi mấy đòn tấn công của của Vương Viễn đều đánh vào điểm yếu hại – cái ót – của Điền Bá Quang, lúc này gã đã đi báo cáo với hệ thống.

"Giết gã? Ha ha!" Vương Viễn cười cười nói: "Giết thôi thì lợi cho gã quá!"

“Sao thế, lẽ nào ngươi còn muốn ngủ với hắn chắc?

Tên Mario tóc trắng này cũng là một người tẩm ngẩm tầm ngầm, suy nghĩ thối tha gì cũng mở miệng nói ra được, chẳng trách võ học công pháp của thằng nhãi này lại bỉ ổi như vậy.

“Thu ngay cái ý nghĩ hoang tưởng bẩn thỉu đó của ngươi lại!” Vương Viễn dựng ngón giữa lên với Mario, sau đó đi đến trước mặt Điền Bá Quang với một nụ cười và bảo: “Tiểu Điền này, chuyện đã đến nước này rồi ngươi còn gì muốn nói không?”

“Hừ!”

Điền Bá Quang ngược lại cũng là một người đàn ông kiên cường, tuy tứ chi đều bị phế và quỳ trên đất không động đậy được, nhưng thái độ vẫn vô cùng cứng rắn: “Phí lời nhiều như vậy làm gì, muốn giết thì giết, ông nội ngươi tuyệt đối không nhíu mày.”

“A di đà phật!”

Vương Viễn giả vờ giả vịt bảo: “Người xuất gia lòng dạ từ bi, sao có thể lạm sát kẻ vô tội được chứ? Chỉ cần ngươi giao thứ mà ta muốn ra, thì ta sẽ tha cho ngươi!”

Thân là người chơi có điểm phúc duyên thấp, không có loại may mắn liên tiếp mò được ba bản công pháp như Tống Dương, nên Vương Viễn chỉ có dựa vào dọa dẫm và bắt chẹt để lấy đồ của NPC.

“Không sai! Chúng ta là những người cực kỳ nhân từ! Ngươi không giao đồ tốt ra đây, thì sao chúng ta có thể dễ dàng để ngươi chết được.” Mario cũng ở bên cạnh phụ họa.

“Hửm?”

Vương Viễn nhìn thoáng qua Mario một cách ngạc nhiên, lộ ra vẻ mặt khen ngợi, tiểu tử này còn vô sỉ hơn Bôi Mạc Đình nhiều, vừa nhìn đã biết là hạng người thủ đoạn độc ác.

Một hòa thượng, một đạo sĩ, kẻ xướng người họa, những người vây xem đều không biết nói gì.

Điền Bá Quang cũng vô cùng hoảng sợ, ý tứ trong lời nói của hai người đã rất rõ ràng, giao đồ ra, bằng không sẽ cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.

“Ha ha ha!”

Sau khi sợ hãi qua đi, Điền Bá Quang liên tục cười đáp: “Hai vị đại sư nói đùa, Điền mỗ vẫn rất khâm phục các ngươi, các người hãy lấy hết những thứ này đi!”

Nói xong, Điền Bá Quang móc ra một bản bí tịch, ngay cả cương đao cầm trong tay cũng đưa cho Vương Viễn luôn.

[Cuồng Phong Đao Pháp]

Loại hình: Đao pháp

Phẩm chất: Trung Cấp



[Truy Phong Đao]

Phẩm chất: Tinh lượng



Một quyền công pháp trung cấp.

Một binh khí cấp bậc Tinh Lượng, giá trị con người của Điền Bá Quang cũng được xem là phong phú.

“Đậu má! Thế cũng được sao?”

Thấy Điền Bá Quang thật sự giao đồ trên người ra, Mario kích động, thì ra BOSS còn có thể làm được như vậy.

Đám người chơi vây xem lại càng được hưởng lợi nhiều hơn.

Phải biết rằng, xác suất nổ ra công pháp từ trên người BOSS không cao, so sánh ra thì kiểu dọa dẫm và bắt chẹt như Vương Viễn, ngược lại có tỷ lệ cầm được công pháp cao hơn một chút.

Khỏi phải nói, từ nay về sau, người chơi trong trò chơi có đánh BOSS, đều đánh cho tàn phế trước đã, rồi vơ đũa cả nắm, bắt chẹt một phen, lợi ích thực sự đã tăng lên rất nhiều. Cho dù nhiều năm sau đổi trò chơi khác, thì người chơi vẫn giữ thói quen này. Thân là người khai sáng môn kỹ thuật này, Vương Viễn lại được người tôn thành sư tổ vô danh, lưu danh thiên cổ, đương nhiên, chuyện này để sau hãy bàn, sau này cũng sẽ không nhắc lại nữa.



Thế nhưng trong lúc Mario đang kích động, thì Vương Viễn thuận tay ném đao phổ và vũ khí qua một bên, chỉ vào Điền Bá Quang rồi nói một cách hung dữ: “Đây đều là rác rưởi hết! Ngươi biết hòa thượng ta muốn gì rồi mà!”

“Ngươi… ngươi muốn gì cơ?” Thấy Vương Viễn cầm công pháp và vũ khí rồi mà vẫn không chịu bỏ qua, Điền Bá Quang hỏi trong sự sợ hãi.

“Đúng đó, ngươi còn muốn gì nữa?” Mario nhặt đao phổ và vũ khí trên đất lên, khó hiểu hỏi.

“Vạn Lý Độc Hành!”

Vương Viễn thản nhiên phun ra bốn chữ này.

“Không thể!”

Nghe được bốn chữ này, sắc mặt Điền Bá Quang thay đổi, lúc này quả quyết từ chối: “Những cái khác có thể cho ngươi, nhưng cái này thì không thể!”

“Chậc!”

Mario thấy Điền Bá Quang còn dám mạnh miệng, chợt duỗi tay phải ra bảo: “Có tin lão tử cho ngươi thành thái giám không?”

“Được thôi!”

Vốn tưởng rằng Điền Bá Quang thân là dâm tặc sẽ sợ chiêu này, ai ngờ thằng nhãi này lại cợt nhả đáp: “Khi lão tử luyện công đều nghĩ đến phụ nữ, nếu ngươi giúp lão tử chặt đứt suy nghĩ này, ngược lại còn cảm ơn ngươi ấy chứ.”

Đệt, đây vẫn là một tên lưu manh mềm cứng đều không ăn.

“Làm sao bây giờ? Hắn không phục!” Mario quay đầu hỏi Vương Viễn.

Tuy Mario tẩm ngẩm tầm ngầm và đáng khinh, nhưng phương pháp độc ác nhất mà hắn ta có thể nghĩ ra được cũng chỉ có khiến người ta đoạn tử tuyệt tôn mà thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận