Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 491: Cầm Long Thức

Trang khuyết thiếu không có cộng thêm thuộc tính, chỉ có chiêu thức, hơn nữa còn chiếm một chỗ trong thanh công pháp.

Giữ lại thì không thêm thuộc tính, nếu xóa đi, phần lớn trang khuyết thiếu đều có cấp bậc cực cao, ít nhất cũng là công pháp cao cấp hoặc tuyệt học. Mà ném đi thì cũng tiếc, thực sự không mạng lại lợi ích gì.

Thanh nội công của Vương Viễn mới thêm một trang khuyết thiếu của “Bắc Minh Thần Công”, còn chưa biết sau này nên xử lý nó thế nào đây. Bây giờ Kiều Phong lại định cho một trang khuyết thiếu nữa, hiển nhiên Vương Viễn có chút chống đối rồi.

“Không có cách nào khác!”

Kiều Phong nhún vai nói: “Ngoài chiêu Cầm Long Công này ra, ta cũng không có gì khác có thể cho ngươi được, trong tay ta còn mấy chục lượng bạc, bằng không ngươi lấy hết đi nha?”

“Đệt!”

Cuối cùng Vương Viễn cũng phát hiện ra, bàn về chơi xỏ lá thì Kiều Phong không hề yếu hơn mình một chút nào, nếu cầm mấy chục lượng bạc này đi, hắn cũng thấy xấu hổ.

“Một chiêu thì một chiêu!”

Mắt thấy Kiều Phong chẳng móc ra được thứ gì tốt ở đây, Vương Viễn cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ đành đồng ý.

Một chiêu vẫn tốt hơn là không có gì! Vẫn tốt hơn so với tay không trở về, Ngưu không đi mà không lấy được gì, Vương Viễn vẫn rất hiểu đạo lý này.

“Ha ha!”

Kiều Phong mỉm cười, nói bên tai Vương Viễn: “Một hồ lô rượu cửu nhị lục, một hồ lô dầu lục nhị cửu...”

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã học được Cầm Long Thức trong thần công cái thế Cầm Long Công.

[Cầm Long Thức] (Chiêu thức)

Khi sử dụng nội công có thể bắt tóm mọi vật ở khoảng cách xa. Tu vi nội công càng cao thì khoảng cách tóm càng xa, bắt được mục tiêu có trọng lượng càng lớn. Khoảng cách bắt tóm trước mắt: Một trượng. Có thể bắt được mục tiêu: Trọng lượng không quá hai mươi điểm.

Giới thiệu công pháp: Một chiêu thức trong thần công cái thế “Cầm Long Công”, là thần kỹ cách không bắt vật.]

“Thần công cái thế!!”

Nhìn thấy giới thiệu chiêu thức, Vương Viễn kinh ngạc, hóa ra Cầm Long Thức này lại có cấp bậc “thần công cái thế”, chẳng trách chỉ có loại người có tư chất như Kiều Phong mới có thể học được.

Chỉ có điều tuy Cầm Long Thức có phẩm chất cao, nhưng nó lại chỉ là một chiêu thức cách công bắt vật tiêu chuẩn.

Vương Viễn đã từng thấy Bạch Hạc Lượng Sí sử dụng chiêu thức cách không bắt vật, nhưng Bạch Hạc Lượng Sí khống chế các loại trang bị như trường kiếm có chút tốn sức. Hơn nữa khoảng cách khống chế không xa, kém hơn rất nhiều so với khoảng cách bắt tóm của Cầm Long Thức và trọng lượng hai mươi điểm này,

Điều đáng tiếc duy nhất chính là Cầm Long Thức chỉ là một trang khuyết thiếu, mà không phải là công pháp. Cầm Long Công của Kiều Phong là sự kết hợp giữa tấn công và phòng thủ. Mà Cầm Long Công của Vương Viễn chỉ có thể dùng để cách không bắt vật, hơn nữa còn không được cộng thêm thuộc tính.

Đương nhiên, Vương Viễn vẫn chưa tự cao tự đại đến mức tự cho mình có thể bắt người ở khoảng cách mấy trượng như không có gì giống Kiều Phong. Có thể mạnh hơn người khác một chút cũng đã khiến Vương Viễn rất hài lòng rồi.

"Kiều đại ca, sao huynh đến nhanh vậy?"

Sau khi học xong Cầm Long Thức, Vương Viễn đã đặt ra vấn đề mà hắn vẫn luôn xoắn xuýt.

Kiều Phong là NPC không thể ngồi xe ngựa, cũng không thể dùng dịch trạm, theo lý mà nói thì y không thể đến nhanh như vậy mới phải chứ.

Nhạn Môn Quan cách phủ Khai Phong xa như này, một hôm đã có thể đuổi theo thì trừ phi Kiều Phong đang bay.

"Ha ha, thường thôi!" Kiều Phong cười nói: "Ta tiện tay bắt người chơi ven đường ngồi dịch trạm sang đây."

"Ta ..."

Vương Viễn chợt phát hiện bản thân đã rơi vào sự ngộ nhận, hắn là người chơi - một người hiện đại, bản năng Vương Viễn vẫn cho rằng NPC có phần không đủ thông minh, nhưng rốt cục đến giờ Vương Viễn đã ý thức được NPC chỉ thiếu sự hiểu biết đồng thời bị quy tắc trói buộc mà thôi, giống như Kiều Phong này không phải loại cấp bậc đại năng nhưng phương diện chỉ số thông minh tuyệt đối phải đè bẹp người chơi bình thường.

Kiều Phong cũng già không nên nết, lại học được trò bắt người chơi làm vé xe.

Vẫn may là hắn đến sớm, nếu không chừng lúc này Kiều Phong lại chạy đi đâu mất, tự mình học Cầm Long Thức khẳng định chẳng đến đâu.

"Phát hiện kẻ trộm kia rồi!"

Ngay lúc Vương Viễn đang thở dài cảm khái, đột nhiên phía sau vang lên một tiếng la hét, cùng lúc đó có vài người mặc đồng phục màu đen từ phía sau xông đến.

"Cách ăn mặc này?"

Quay đầu nhìn quần áo người chơi phía sau, Vương Viễn chợt sửng sốt, không khỏi hoảng hốt.

Đồng phục màu đen trên người bọn chúng thì Vương Viễn cũng chẳng xa lạ gì, cách ăn mặc của chúng giống y như đúc Điều Tử của Lục Phiến Môn, mà những người này cũng không phải là ai khác, chính là thủ hạ Điều Tử hôm qua hắn thấy ở phủ Khai Phong.

Vương Viễn ngẩn người, Điều Tử đã sắp đuổi tới, chúng chỉ vào Kiều Phong mà hét lên: "Tên ác tặc này dám cả gan trộm bạc triều đình, bản quan một mạch đuổi truy đuổi theo tận đây, ngươi còn không mau khoanh tay chịu trói, theo ta đến nha môn một chuyến."

Điều Tử vừa chỉ Kiều Phong vừa dứt lời, mấy nha dịch đã xách theo gông xiềng xích sắt ào lên, chạy thẳng về phía Kiều Phong.

"Đệt mợ nó! Quả nhiên!"

Thấy một màn như vậy, mồ hội lạnh chảy ròng trên gò má Vương Viễn.

Khó trách y có thể ra vào Nha phủ như chốn không người, bẻ gãy khóa nhà kho mà không ai phát hiện. Hóa ra người trộm bạc triều đình đúng là Kiều Phong.

Bạn cần đăng nhập để bình luận