Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 856: Đổ dầu vào lửa

“Bác Ngạn, có chuyện gì vậy?”

Lúc này, một tên Lạt Ma có tướng mạo cực kỳ hung hãn đi tới, hỏi tên Lạt Ma trung niên bằng tiếng Hán vô cùng tệ hại.

“Bẩm pháp sư Ba Ngạn, một Lạt Ma trong chùa chúng ta bị người ta bắt đi, ta nghi ngờ chuyện này là do người của chùa Thanh Lương làm!” Bác Ngạn trả lời vô cùng cung kính.

“Chùa Thanh Lương! Hừ hừ!”

Pháp sư Ba Ngạn kia hừ lạnh một tiếng, nói: “Sư huynh Tang Kiệt phái ta tới đây chính là để điều tra chùa Thanh Lương, vốn còn chưa tìm được lý do, bây giờ chùa Thanh Lương lại chủ động khiêu khích, đúng là uổng công đến đây!”

“Phải là không uổng công mới đúng…” Vương Viễn cạn lời.

“Ừ! Cũng có thể nói như vậy…” Pháp sư Ba Ngạn liếc nhìn Vương Viễn, sau đó nhìn quanh bốn phía, nói: “Đi! Chuẩn bị đầy đủ vũ khí, chúng ta đi xuống núi tìm người!”

Nói tới đây, pháp sư Ba Ngạn lại hỏi Vương Viễn: “Thương thế của ngươi thế nào rồi?”

“Chỉ là bị kinh hãi… Đã không còn trở ngại.” Vương Viễn xua tay nói.

“Ngươi là nhân chứng, đi sau ta!” Ba Ngạn nói.

“Phải là đi trước dẫn đường mới đúng…” Vương Viễn đen mặt, trình độ tiếng Hán của tên pháp sư Ba Ngạn này đúng là quá tệ hại.

“Trái phải đều giống nhau!” Pháp sư Ba Ngạn không hề để ý.

Tên pháp sư Ba Ngạn này chính là tên Lạt Ma được thiên vị nhất dưới trướng Tang Kiệt của Lạt Ma Mật Tông, tất nhiên đám Bác Ngạn coi gã như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó. Sau khi nhận được mệnh lệnh của pháp sư Ba Ngạn, chúng Lạt Ma lập tức trở lại bên trong chùa, cầm vũ khí, đi theo Vương Viễn đi tới dưới chân núi chùa Thanh Lương.

Mà bên phía chùa Thanh Lương, Phương Đông Chưa Tỏ vừa mới lén lút ném tên Lạt Ma đang hôn mê vào trong hậu viện của chùa Thanh Lương. Chỉ thấy một tên hòa thượng chạy tới thiền phòng ở hậu viện bên ngoài Thần Sơn, nói: “Phương trượng, bên ngoài có hơn mười tên Lạt Ma muốn gặp người, trên người bọn họ có mang theo vũ khí, ma quyền sát chưởng, dường như có ý đồ không tốt.”

“Hiệu suất cao đến vậy hả?”

Phương Đông Chưa Tỏ nghe vậy thì kinh ngạc không thôi.

Tuy rằng hắn ta biết Vương Viễn rất giỏi trong việc vu oan giá họa, nhưng lại không thể ngờ hiệu suất làm việc của Vương Viễn lại cao đến vậy. Thời gian mới trôi qua bao lâu chứ, vậy mà đã mang theo người xông tới đây, cũng không biết tên hòa thượng này đã lừa gạt người ta thế nào.

Phương Đông Chưa Tỏ lặng lẽ đi tới tiền điện, chỉ nhìn thấy trong thiền viện có mười mấy Lạt Ma đang cầm lưỡi đao sắc bén trong tay, ở nơi đó hô hào ầm ĩ, Vương Viễn cũng lẩn vào trong đó, đứng dưới sự lãnh đạo của pháp sư Ba Ngạn, trông thấy Phương Đông Chưa Tỏ, Vương Viễn làm mặt quỷ với hắn ta.

“Không khám xét không được, đã có người tận mắt nhìn thấy hắn vào chùa Thanh Lương.”

“Đây là do các người không đúng, mắc gì phải giấu người đi?”

“Ngoan ngoãn giao người ra đây thì bỏ qua, bằng không, hừ hừ!”

Các Lạt Ma nói với giọng hung dữ, tăng nhân tiếp khách không thể ngăn cản được bọn họ.

Trong tiếng la hét ầm ĩ, hai người Thần Sơn thượng nhân và Trừng Quang cũng đi tới thiền viện.

Thần Sơn thượng nhân liếc mắt nhìn các Lạt Ma, chậm rãi hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Tăng nhân tiếp khách đáp: “Phương trượng không biết đâu, bọn họ…”

Hai chữ “phương trượng” vừa ra khỏi miệng, những Lạt Ma kia đã vây quanh người Thần Sơn thượng nhân, nói: “Ngươi là phương trượng sao? Vậy thì tốt quá rồi!”

“Mau giao người ra đây! Nếu không giao, ngay cả ngôi chùa này của ngươi cũng sẽ bị một mồi lửa đốt trụi.”

“Nào có lý này chứ, thật nực cười!”

“Lẽ nào làm hòa thượng, thì có thể không nói lý hay sao?”

Thần Sơn thượng nhân bảo: “Xin hỏi các vị sư huynh là người tới từ chùa nào? Hạ cố đến chơi ngôi chùa này, là có chuyện gì chăng?”

Ba Ngạn đi lên trước, đáp: “Chúng ta tới từ Tây Tạng, phụng lệnh của Phật sống đến Trung Nguyên giải quyết việc chung, biết được có một tiểu Lạt Ma tùy tùng bị một tên hòa thượng trộm bắt cóc mất, trốn vào trong chùa Thanh Lương. Phương trượng hòa thượng, ngươi mau mau giao tiểu Lạt Ma đó của chúng ta ra đây, bằng không chúng ta quyết không xong với ngươi đâu.”

Thần Sơn thượng nhân bảo: “Lạ thật, nơi này của chúng ta là Thanh Lương Thiền tông, từ xưa đến nay không liên quan đến Mật tông ở Tây Tạng, tiểu Lạt Ma của các vị lạc đường, sao không đến miếu vàng của các vị mà hỏi?”

Ba Ngạn nghe vậy thì nổi giận, chỉ vào Vương Viễn và bảo: “Vị đệ tử này đã tận mắt nhìn thấy tiểu Lạt Ma đó ở trong chùa Thanh Lương, nên mới tới đây hỏi, bằng không chúng ta ăn cơm no nhàn rỗi, lại chạy tới đây gây sự hay sao? Ngươi thức thời thì mau giao tiểu Lạt Ma ra đây, chúng ta không nể mặt sư nhưng nể mặt Phật, sẽ không truy cứu thêm nữa.”

Lúc này, Vương Viễn nói: “Sư bá, ta nhìn thấy rõ ràng sư đệ bị lão hòa thượng này bắt đi! Không tin ngươi hỏi sư huynh…”

“Đúng! Chính là hắn!”

Lạt Ma béo báo tin đó cũng lên tiếng phụ họa.

“?”

Thần Sơn thượng nhân quan sát Vương Viễn thật cẩn thận, trong mắt lóe lên tia sáng, rồi bất chợt lắc đầu, đáp: “Nếu như thật sự có tiểu Lạt Ma tới chùa Thanh Lương, vậy cho dù các vị không hỏi thì lão nạp cũng sẽ không cho hắn ta nương thân.”

“Nếu ngươi đã nói không có, vậy để chúng ta lục soát một phen đi!”

Thần Sơn thượng nhân vừa mới nói xong, Vương Viễn đã có chiêu sau đợi lão.

“Nhất quyết không được!”

Thần Sơn vẫn lắc đầu, đáp: “Đây là chốn Phật môn thanh tịnh, làm sao có thể để mặc người nói soát là soát được.”

Ba Ngạn cười lạnh, bảo: “Nếu không phải có tật giật mình, vậy tại sao lại không có chúng ta soát? Từ đây có thể chắc chắn trăm phần trăm, tiểu Lạt Ma của chúng ta ở trong chùa Thanh Lương rồi.”

Thần Sơn vừa mới lắc đầu, thì đã có hai tiểu Lạt Ma đồng thời duỗi tay, túm cổ áo lão, lớn tiếng quát: “Ngươi có cho soát hay không?”

Vương Viễn lại càng xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện hơn, lớn tiếng kêu: “Liệu có phải trong chùa của đại hòa thượng có chứa chấp con gái nhà lành, sợ người biết được hay không? Bằng không chỉ lục soát một chút, làm gì mà phải xoắn thế?”

Lúc này, cũng có hơn mười hòa thượng đi ra từ chùa Thanh Lương, nhưng lại bị các Lạt Ma chặn lại, không thể tới bên cạnh Thần Sơn.

Hai Lạt Ma đó thấy thế, mới rút đao nhọn trong tay, tách ra chĩa vào lưng và ngực Trừng Quang, lạnh lùng bảo: “Không cho soát thì giết ngươi trước.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận