Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 207: Lục Phiến Môn

Đám người trong nội viện thấy hai người kia ăn uống mất thể diện như vậy thì nhao nhao bĩu môi.

Lưu Chính Phong nhìn hai người cũng sầm mặt lại, không biết phải nói gì.

Ngay cả những người chơi ngồi ở bàn cạnh đấy cũng tỏ vẻ khinh thường.

Mẹ kiếp, hai tên kia rốt cuộc mấy ngày chưa ăn cơm vậy, đúng là làm mất mặt đám người chơi.

"Đoàng đoàng!"

Ngay lúc Vương Viễn và Mario đang ăn đến sung sướng thì ngoài cửa Lưu phủ vang lên hai tiếng súng, sau đó là tiếng trống và tiếng nhạc, có cả tiếng đánh chiêng.

Quần hùng trong nội viện nghe thấy tiếng thì sửng sốt, Lưu Chính Phong vội vàng vọt ra, không bao lâu sau thì cung kính bồi tiếp một vị quan viên đi vào.

Vị quan viên nọ khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc quần áo màu đen, giữa hai lông mày lộ ra một tia anh khí, đeo đao bên hông, dựa vào hành động cử chỉ hiển nhiên cũng là một người chơi.

Thấy Lưu Chính Phong đi cùng một vị quan viên tiến vào, quần hùng trong viện vô cùng kinh ngạc.

Nhân sĩ võ lâm cực ít khi qua lại với quan phủ, Lưu Chính Phong này quen biết cũng thật là rộng, vậy mà có thể qua lại được với quan phủ.

"Chậc chậc chậc."

Mario thấy vậy lắc đầu cảm thán nói: "Vẫn là nhân viên công vụ có mặt mũi, Lưu Chính Phong tự mình nghênh đón, hãnh diện hơn Thiếu Lâm Võ Đang chúng ta bao nhiêu.”

"Nói thừa! Người ta là quan phủ mà!" Vương Viễn nhàn nhạt trả lời.

Cho dù nhân sĩ võ lâm có trâu bò hơn nữa, thì vẫn phải chịu sự quản lý của quan phủ. Không cần biết ngươi là Thiếu Lâm Võ Đang hay gì, triều đình bảo ngươi làm như thế nào thì ngươi phải làm như vậy.

...

Ngay lúc mọi người còn đang thổn thức cảm khái, người chơi kia lấy ra một cuộn vải vàng nói: "Thánh chỉ đến, Lưu Chính Phong tiếp chỉ!"

"Vi thần Lưu Chính Phong tiếp chỉ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế..."

Lưu Chính Phong theo tiếng quỳ xuống.

"Phụng thiên thừa vận... Thứ dân Hành Sơn, Lưu Chính Phong... Được phong làm Tham tướng... Khâm thử."

Theo lời người chơi kia đọc trong thánh chỉ, quần hùng trong viện đều kinh ngạc, thì ra Lưu Chính Phong đã hàng phục triều đình, làm một Tham tướng...

Mặc dù người trong võ lâm không ở trong triều đình nhưng vẫn bị triều đình quản lý, chỉ là mọi người trong chốn giang hồ vốn rất đánh giá cao danh tiếng của bản thân.

Thấy Lưu Chính Phong vậy mà lại đi nịnh bợ quan phủ như vậy, lại còn làm một chức quan bé như hạt đậu thế, mọi người có chút coi thường gã, có vài người không nhịn được mà lộ hẳn vẻ khinh bỉ ra ngoài mặt.

"Một chút lễ mọn, xin Điều đại nhân hãy nhận cho."

Nhận xong thánh chỉ, Lưu Chính Phong lấy ra một cái hộp đưa cho người chơi truyền chỉ.

Người chơi nọ cầm cái hộp, vừa lòng gật đầu.

"Điều đại nhân xin mời ngồi!"

Sau khi làm xong mọi chuyện, Lưu Chính Phong chỉ chỉ ghế đầu, ý bảo người chơi ngồi xuống.

Người chơi quan chức nọ cũng không khách sáo, thong thả đi tới bàn hai người Vương Viễn ngồi xuống.

"Quý danh?"

Thấy người chơi nọ ngồi ở bàn của mình, Vương Viễn ôm quyền hỏi.

Nói thật Vương Viễn vẫn khá tò mò về người chơi này, trong tất cả môn phái chốn võ lâm, chỉ có Huyền Sách Quân qua lại với triều đình, tên nhóc này lại mặc một thân quan phục, quả thất khá kì lạ.

"Điều Tử!"

Người chơi quan chức kia hướng Vương Viễn ôm quyền nói.

"Ta biết ngươi là Điều Tử, ta hỏi tên của ngươi mà!" Vương Viễn nghĩ người chơi kia nghe không rõ, liền đặc biệt giải thích.

"Ta gọi là Điều Tử!" Người chơi kia chắc nịch nói.

"Tên này rất hợp với môn phái của ngươi! Ngươi là môn phái nào?" Vương Viễn cười cười hỏi.

"Lục Phiến Môn!" Điều Tử nói: "Môn phái ẩn của quan phủ."

"Lục Phiến Môn? Ngươi là thái giám?" Mario ở một bên nghe vậy kích động hỏi.

"Đó là Tây Hán!" Điều Tử có chút câm nín, người chơi bây giờ sao lại thiếu thốn nhận thức như vậy.

"Ban nãy Lưu Chính Phong đưa cái gì cho ngươi vậy?" Vương Viễn lại hỏi.

Nhìn hộp gấm kia được đóng gói cẩn thận, đồ vật bên trong chắc chắn có giá trị không thấp.

"Vật phẩm nhiệm vụ! Dùng tặng lễ!" Điều Tử thành thật nói: "Lúc về giao cho Trương đại nhân của chúng ta, ta có thể thăng chức."

"Chậc chậc chậc! Trâu bò!"

Vương Viễn và Mario nghe vậy đồng loạt giơ ngón tay cái lên.

Người chơi môn phái bình thường làm nhiệm vụ để xuất sư, viên chức quan lại thì là thăng quan, đãi ngộ nhất định không giống nhau.

Lúc ba người đang nói chuyện với nhau, môn hạ đệ tử của Lưu Chính Phong bưng một cái chậu vàng đựng nước đi vào trong viện.

Ba tiếng pháo nổ vang lên, Lưu Chính Phong cười hì hì đi vào trong viện vái chào với mọi người.

Quần hùng trong viện đều đứng lên đáp lễ.

Cùng lúc đó, hệ thống nhắc nhở Vương Viễn, lễ rửa tay gác kiếm bắt đầu.

Trước khi rửa tay, Lưu Chính Phong diễn thuyết một hồi, đại khái muốn nói Lưu Chính Phong gã muốn đi làm quan, tốt nhất mọi người nên tuân thủ pháp luật, bằng không phép nước lớn hơn trời, rơi vào tay gã cũng không tiện ứng xử...

Một hồi diễn thuyết xong xuôi, những đám quần hào giang hồ kia liền dối lòng nịnh hót một trận. Cái gì mà từ bỏ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, thông minh gan dạ đủ loại từ ngữ, Vương Viễn nghe mà nhức đầu một trận, làm cái trò gì không biết!

Sau khi khách sáo tâng bốc một hồi, Lưu Chính Phong khẽ lật tay phải, rút trường kiếm từ vạt áo ra, hai tay lật vỗ một cái, đem thanh kiếm đánh thành hai đoạn. Gã bẻ gãy trường kiếm, tiện tay thả hai đoạn kiếm xuống, hai tiếng leng keng nhẹ nhàng vang lên, kiếm gãy cắm vào trong gạch xanh.

"!!"

Thấy chiêu thức ấy của Lưu Chính Phong, ba người Vương Viễn khỏi liếc mắt nhìn nhau.

Phẩm chất của trường kiếm kia chắc chắn không tồi, Lưu Chính Phong chỉ cần qua loa một cái đã đánh gãy kiếm, phần kình lực này cực kỳ cao. Không ngờ lão gài này nhìn bộ dáng bên ngoài nịnh nọt, nhưng vẫn rất có bản lĩnh.

"Khoan đã!"

Ngay lúc Lưu Chính Phong muốn nhúng tay vào chậu, đột nhiên một tiếng quát lớn từ cửa truyền vào.

Mọi người theo tiếng nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một người chơi một thân áo vàng đi tới.

"Là đệ tử phái Tung Sơn, bọn họ tới đây góp vui cái gì?"

Thiếu Lâm tự và phái Tung Sơn là hàng xóm cũ, thấy trang phục của bốn người tới, Vương Viễn đương nhiên biết là ai.

"Đều là Ngũ Nhạc Kiếm Phái, đương nhiên phải tới rồi!" Mario ở một bên nói.

Điều Tử nhìn thoáng qua đệ tử Tung Sơn, nhíu mày nói: "Ta nhìn bộ dạng bọn họ đến là không có ý tốt, không lẽ là muốn gây chuyện?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận