Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1346: Gấu cũng có giới hạn

Dưới sự dẫn đường của Điều Tử, ba người đi qua rừng cây đen nghìn nghịt, đi thẳng tới bên dưới một ngọn núi, chỉ thấy lúc này dưới chân núi có một đám NPC với hình thù kỳ quái đang đứng, chính là những người thuộc ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo.

Chỉ nghe thấy trong đó có một người kêu to: “Ô lão đại và vài người đã đuổi theo, hòa thượng kia cũng chưa chạy xa, ngọn núi này từ trên xuống dưới cũng chỉ có một con đường này, chúng ta chỉ cần chặn ở đây, bọn họ sẽ không chạy thoát được.”

“Xem ra đám Hư Trúc đang ở trên núi! Điều Tử lên xe!”

Vương Viễn nghe vậy, xác định Hư Trúc ở trên núi, hắn bèn kéo Điều Tử leo lên lưng gấu, lập tức mở Thần Hành Bách Biến.

Tuy rằng cơ thể gấu Thái Cực vô cùng to lớn, nhưng bản thân nó chính là ngự tiên cấp mười, thân pháp cộng thêm rất cao, sau khi Vương Viễn sử dụng chiêu thức Thần Hành Bách Biến, tốc độ thân pháp lại tăng gấp mấy lần, giống như một chiếc xe tải đâm thẳng về phía đám người đang canh giữ ở dưới chân núi.

“Loại quái vật gì vậy? Mau ngăn hắn lại!”

Lúc này, người của ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo cũng chú ý tới ba người một gấu đang xông tới, bọn họ vội vàng sắp xếp trận hình muốn chặn lại.

Kết quả bọn họ vừa mới tản ra, ba người Vương Viễn đã cưỡi gấu xông tới trước mặt.

Dù sao gấu Thái Cực cũng là một con gấu, thân thể cường tráng, mỡ phì thể kiện, lại quá tải mang theo ba tên đàn ông cao to, trong đó còn bao gồm kẻ có dáng người vạm vỡ như Vương Viễn, trọng lượng một xe này ước chừng ngang với một chiếc ô tô nhỏ, tốc độ lao đến cũng phải lên tới 200 yard.

Điều đó nghĩa là gì?

Một chiếc ô tô đang lao tới cực nhanh với tốc độ 200 yard, lực đánh vào này sao mà cơ thể con người có thể ngăn chặn được?

Đừng nói đám ô hợp thuộc ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo này, cho dù cơ thể của Trương Vô Kỵ có chịu một cú này thì cũng khó lòng ngăn cản được.

“Phanh!”

Gấu Thái Cực không hề giảm tốc độ, trực tiếp va vào người của mấy kẻ chắn đường. Mấy người kia hừ cũng chưa kịp hừ một tiếng thì đã bị đâm cho tan xương nát thịt, chết ngay tại chỗ.

Phòng tuyến của đám người ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo còn chưa thể hiện được một chút tác dụng nào thì đã trực tiếp bị phá giải, đám Vương Viễn lập tức đi thẳng lên đỉnh núi.

“Con mẹ nó! Mau đuổi theo!”

Người tới hung hãn như vậy không khỏi khiến cho đám người dưới chân núi cảm thấy kinh ngạc, một đám người lập tức thi triển khinh công nhao nhao đuổi theo lên núi.

“Ầm vang!”

Nhưng mà đúng lúc này, từng bức tường đá cao hơn hai mét mọc lên dọc theo con đường núi.

Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một vị công tử áo trắng ngồi trên lưng gấu đang cầm phù chú đánh xuống mặt đất, tường đá từng bức từng bức nối tiếp nhau mọc lên kéo thẳng lên trên núi.

Đám người thuộc ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo thấy thế thì không khỏi thở dài một tiếng, bọn họ đấm ngực dậm chân, chỉ có thể dừng lại.

“Má nó! Ngươi cũng hơi lãng phí rồi đó...” Thấy Phi Vân Đạp Tuyết kiêu ngạo ném phù chú như vậy, Điều Tử cũng cảm thấy đau lòng thay hắn ta.

Phi Vân Đạp Tuyết bình tĩnh nói: “Không sao, chỉ cần có thể ngăn bọn họ lại thì cũng không gọi là lãng phí! Ngươi thấy không, làm gì có ai đuổi theo đâu...”

Điều Tử: “...”

Cũng không phải là không ai dám đuổi theo, đường lên núi vốn đã khó đi, đã vậy lại còn có mấy bức tường mọc lên cách nhau không xa, từ chạy đường dài biến thành chạy đường dài vượt chướng ngại vật... Còn là chướng ngại vật cao hơn hai mét, cho dù là ai cũng không dám thử được chứ.

Tiền đúng là một thứ tốt, tiến có thể công lùi có thể thủ, bốn triệu có thể đẩy ngàn cân, võ công trong thiên hạ chỉ có tiền là không thể phá được...

Đương nhiên sở dĩ không ai tiếp tục đuổi theo, Huyền Vũ phù ngăn cản chỉ là một phần mà thôi, điều khiến cho đám người dưới chân núi tuyệt vọng chính là tốc độ của ba người Vương Viễn. Gấu Thái Cực là thú cưỡi chạy nhanh nhất trong trò chơi, tốc độ của nó tất nhiên là không thể nghi ngờ. Chẳng qua thiệt hại có hơi nhiều, Vương Viễn ra giá ba thanh trúc Tử Vận, gấu Thái Cực mới bằng lòng mang theo Phi Vân Đạp Tuyết và Điều Tử, nếu không nó đã ném hai tên này xuống từ lâu rồi.

Ba người cưỡi gấu lao rất nhanh, một đường nhanh như chớp chạy một mạch tới đỉnh núi rồi mới dừng lại.

Lần đầu được “tận hưởng” tốc độ của tọa kỵ đứng đầu trò chơi, Điều Tử hưng phấn kêu gào không ngừng, hắn ta nói với vẻ chưa đã thèm: “Ngưu huynh, thêm một vòng nữa đi!”

“...” Gấu Thái Cực nghe vậy, đôi mắt nó lập tức lộ vẻ hung ác, nhe răng trợn mắt.

Phi Vân Đạp Tuyết càng kích động không thôi, hắn ta liên tục hỏi Vương Viễn: “Có bán không có bán không?”

“Má nó!” Vương Viễn trợn trắng mắt ngạo nghễ nói: “Ngươi cho rằng ai cũng có thể cưỡi gấu Thái Cực à? Nếu không có thực lực, nó sẽ không theo ngươi đâu! Chỉ cần ngươi có thể khiến nó phục tùng, ta sẽ bán nó cho ngươi!”

“Thật không?”

Phi Vân Đạp Tuyết xoa xoa đầu của gấu Thái Cực.

Gấu Thái Cực quay đầu đi, hung hăng biểu đạt thái độ của mình.

Vương Viễn vui mừng cực kỳ, dù sao cũng là ngự tiên cấp mười, vẫn có tôn nghiêm của bản thân, sao có thể hạ mình cho một tên rau dưa cưỡi mình đi dạo khắp nơi chứ.

“Ta có tiền, có thể mua cho ngươi rất nhiều đồ ăn, xây cho ngươi nhà gấu trúc còn được nữa là... Cũng có thể qua đất Thục tìm cho ngươi mấy con gấu trúc cái, ngươi sẽ trở thành đại ca của bọn nó.” Phi Vân Đạp Tuyết bắt đầu dụ dỗ, tiền quyền sắc ba thứ đều đồng loạt ra trận.

Gấu Thái Cực bỗng nhiên quay đầu lại, trong miệng còn chảy nước miếng!

Phi Vân Đạp Tuyết kích động không thôi kêu lên: “Ngưu huynh, ngươi thấy không, nó đồng ý rồi.”

“Không hợp lý không hợp lý không hợp lý!” Vương Viễn tùy tay thu hồi Gấu Thái Cực vào trong không gian tọa kỵ, sau đó hắn không ngừng đổ mồ hôi.

Con mẹ nó, ngự tiên cấp mười đúng là có điểm mấu chốt của mình, nhưng khi người khác nêu ra điều kiện, điểm mấu chốt này sẽ càng ngày càng kém… Nét đặc sắc của trò chơi, nét đặc sắc của trò chơi, Long Đằng kiếm tiền bằng cách lừa người chơi qua những thứ nhỏ nhặt, NPC bên trong đương nhiên cũng sẽ không dùng tình yêu để tạo ra điện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận