Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 939: Lạt Ma Cưu Ma Trí

“Ngọc phong Cổ Mộ? Ngươi còn có thứ đồ tốt này nữa sao?” Phương Đông Chưa Tỏ nói với vẻ vô cùng ngạc nhiên: “Đây chính là thuật điều khiển ong mật độc môn của Tiểu Long Nữ mà!”

“Lúc trước Tiểu Long Nữ đã tặng cho ta cái hộp này đấy!” Vương Viễn cười đáp.

“Vậy thì dễ xử thôi!” Phương Đông Chưa tỏ nói: “Đi tới ven sông thuê một con thuyền, rồi lại tìm một người chèo thuyền là xong!”

“Ngươi biết chèo không?” Vương Viễn hỏi.

“Không… sông ở quê ta toàn là băng, không cần đến chèo thuyền.” Phương Đông Chưa tỏ ngỏ ý mình bất lực.

“Ai biết chèo thuyền không?”

Vương Viễn kéo kênh đoàn đội ra, @ tất cả mọi người.

“Chèo thuyền, chơi hồ sao?” Nhất Mộng Như Thị kích động nói: “Dẫn ta theo với.”

“Không biết, say sóng!” Điều Tử nghĩ lại mà phát sợ.

“Từng bị chó cắn, sợ nước!” Đinh Lão Tiên bệnh tình nguy kịch không có thuốc nào chữa được.

Những người khác cũng tỏ vẻ mình vô duyên với nước.

Cuối cùng cũng chỉ có Bôi Mạc Đình và Độc Cô Tiểu Linh giơ tay, biểu thị mình biết chèo thuyền.

Bôi Mạc Đình là cậu ấm nhà giàu, từ nhỏ đã chơi các môn vận động cao cấp như đua thuyền buồm, nên biết chèo thuyền cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Độc Cô Tiểu Linh khả năng thực hành mạnh, biết chèo thuyền cũng không ngoài ý muốn, hơn nữa, cô còn tự tay làm ra một chiếc thuyền.

Điều này khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ, mẹ nó, cô gái này thật đúng là vua thủ công.

“Lão Ma này, ngươi không biết chèo thuyền sao?” Vương Viễn hỏi Mario, nhớ rõ gã từng nói mình là người phương Nam, lớn lên bên sông nước.

Lần này đi tới Mạn Đà sơn trang nguy hiểm chưa chắc đã có, nhưng rất có khả năng sẽ đụng phải Đoàn Chính Thuần. Một đám hộ vệ của lão Đoàn rất mạnh, thực lực của Mario cao cường, sẽ là một trợ thủ không tồi.

“Đi không nổi!” Mario trả lời: “Gần đây bị lão Trương bắt ép đi lao động, phải làm nhiệm vụ rồi!”

“Nhiệm vụ gì thế?” Vương Viễn tò mò hỏi: “Có cần trợ giúp không?”

“Nhiệm vụ dò xét doanh trại! Người càng ít càng tốt!” Mario nói một cách vô cùng thần bí: “Ta nói cho các ngươi nghe, sắp tới có thể sẽ xảy ra chuyện lớn! Quân lính Mông Cổ đang dẫn binh xuôi nam, đệ tử phái Võ Đang chúng ta mỗi ngày đều bị cưỡng chế phát cho rất nhiều nhiệm vụ sư môn đi thăm dò doanh dịch… Núi Võ Đang đã bị phong tỏa rồi, không cho người ngoài tùy tiện tiến vào.”

“Ặc… đại sự quốc gia quan trọng hơn! Linh tử, Bôi tử và cả tiểu Mộng tới tập trung ở Tùng Hạc lâu!” Vương Viễn không dây dưa với Mario nữa.



Nửa tiếng sau, Bôi Mạc Đình, Độc Cô Tiểu Linh và Nhất Mộng Như Thị tới Tùng Hạc lâu ở Vô Tích gặp Vương Viễn, tổ đội năm người đến bến đò bên sông thành Vô Tích.

Độc Cô Tiểu Linh lôi chiếc thuyền của mình từ trong lòng ra.

Cài đặt trong trò chơi thật đúng là đủ quái dị, Vương Viễn trơ mắt nhìn Độc Cô Tiểu Linh lôi thuyền từ trong lòng ra, không khỏi cảm khái về lòng dạ của cô.

Chiếc thuyền của Độc Cô Tiểu Linh không tính là quá lớn, cũng không tính là nhỏ, tổng cộng có thể ngồi được sáu người.

Cô thả thuyền xuống nước, năm người lần lượt đi lên thuyền, vừa mới xuất phát, thì đúng lúc này, một lạt ma ăn mặc lộng lẫy đột nhiên đi đến bên bờ, hành lễ với đám người Vương Viễn rồi nói: “A đi dà Phật, các vị thí chủ có thể chở tiểu tăng một đoạn đường được không?”

“?”

Mấy người Vương Viễn nghe tiếng mà quay lại, chỉ nhìn thấy lạt ma đó mặc áo thầy tu màu vàng, tuổi tác chưa đến năm mươi, áo vải giày rơm, vẻ mặt phấn chấn, thấp thoáng có bảo quang lưu chuyển, giống như một viên ngọc sáng quý giá, tự mình sinh ra ánh sáng, y tựa như tượng phật trang nghiêm, khiến người không nhịn được mà gần gũi.

“Lên đi!”

Đều là hòa thượng, hơn nữa màu sắc quần áo cũng gần giống nhau, nên Vương Viễn cũng không ghét bỏ vị lạt ma này, mà dịch sang một bên, ý bảo y lên thuyền.

“Cảm ơn!”

Lạt ma cười, rồi cất bước nhảy lên thuyền, đáp xuống sàn thuyền một cách im hơi lặng tiếng, chiếc thuyền nhỏ không hề lắc lư một chút nào, như thể người nhảy lên không hề có trọng lượng.

“Cẩn thận!”

Nhìn thấy lạt ma này có khinh công như vậy, Vương Viễn nhướn mày, vội vàng nói trong kênh đội: “Võ công của hòa thượng này rất cao.”

Nói xong, hắn chắp hai tay lại với lạt ma, nói một cách cung kính: “Tại hạ là Ngưu Đại Xuân của Thiếu Lâm tự, dám hỏi pháp danh của đại sư là gì?”

“Cưu Ma Trí!” Lạt ma bình tĩnh đáp, nhưng trong giọng nói lại mang theo một tia kiêu ngạo.

“Cưu Ma Trí?”

Mấy người Vương Viễn lấy lại bình tĩnh, thông tin của Cưu Ma Trí xuất hiện trước mặt mấy người.

Đại Luân Minh Vương - Cưu Ma Trí (Cái Thế Vô Song)

Cấp bậc: ???

Cảnh giới: ???



“Đệt mợ!”

Nhìn thấy dấu hỏi đầy người này của Cưu Ma Trí, mấy người Vương Viễn lập tức đưa mắt nhìn nhau.

Dưới tình huống bình thường, chỉ cần NPC tự mình báo danh hiệu, thì người chơi có thể nhận được thông tin, chỉ NPC cao cấp hơn người chơi một trăm cấp, mới có thể ẩn giấu thuộc tính.

Mấy người Vương Viễn đều từ cấp năm mươi trở lên, mà cấp bậc của Vương Viễn lại vượt qua cấp năm mươi lăm, vậy dấu hỏi đầy người này của Cưu Ma Trí ít nhất cũng phải từ cấp một trăm năm mươi lăm trở lên.

Đây là khái niệm gì?

Cao thủ cấp bậc chưởng môn, cao cấp nhất như Huyền Từ cũng mới ở khoảng một trăm năm mươi, nhưng cấp bậc của Cưu Ma Trí này còn cao hơn Huyền Từ rất nhiều.

Biết được Cưu Ma Trí này là một cao thủ siêu cấp, mấy người Vương Viễn lại cảnh giác hẳn lên.

Vương Viễn hỏi tiếp: “Không biết đại sư định đi đâu?”

“Không có nơi nào để đi, chỉ vì cảnh sắc hợp lòng người, muốn tùy tiện đi dạo mà thôi!” Cưu Ma Trí thản nhiên đáp.

“Đại sư thật có nhã hứng!” Vương Viễn cảm thấy hơi kỳ lạ. Tay hòa thượng này thật thú vị, nơi này cũng không phải là cảnh đẹp ở khu cây cảnh, có gì hay ho mà dạo chứ, đối với người xuất gia, toàn bộ thế gian đều là hư không, ham mê cảnh sắc cũng là một loại tham, bộ dáng của Cưu Ma Trí thoạt nhìn cao tăng đắc đạo, mà sao lại lục căn không tịnh như vậy?

“Người xuất gia vốn không chỉ nên nghĩ đến chuyện phàm tục!” Cưu Ma Trí nói với vẻ mặt tiếc hận: “Tiểu tăng tới từ Thổ Phiên, đến Tham Hợp trang gặp kẻ địch, nhưng kẻ địch lại sớm qua đời rồi, trong lòng thực sự có hơi muộn phiền.”

“Hóa ra ngươi là bạn của ông cụ Mộ Dung Bác à!” Vương Viễn hiểu ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận