Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 295: Bị bọc rồi

“Ủa?”

Dao găm chọc vào người Vương Viễn, trên đầu Đường Tam Giác nhất thời xuất hiện một dấu chấm hỏi.

Rõ ràng một dao này đâm về phía đại thần mặc trang phục nữ mà, sao lại đâm vào người của hòa thượng nhỉ? Chuyện này thật sự rất kỳ quái.

Ngay lúc Đường Tam Giác đang không hiểu chuyện gì, Vương Viễn đã xoay người lại, giơ tay lên đánh một chưởng về phía mặt của Đường Tam Giác.

Thân thủ của Đường Tam Giác cũng không kém, phản ứng vô cùng mau lẹ, thấy Vương Viễn đánh ra một chưởng bèn vội vàng giơ ngang dao găm để đỡ đòn.

Hòa thượng Thiếu Lâm mà, lực phòng ngự rất cao, nhưng lực tấn công lại không thể sánh bằng các môn phái khác, Đường Tam Giác cầm vũ khí đỡ đòn là một thao tác rất hợp lý.

“Lão Đường ngu ngốc! Mau tránh ra! Ngươi muốn chết à!”

Nhưng vào lúc này, thấy Đường Tam Giác không biết tự lượng sức mình muốn đỡ một chưởng của Vương Viễn, Mộ Dung Thiên mai phục ở cách đó không xa bèn kêu lớn một tiếng.

Lực tấn công không mạnh, đó là những hòa thượng Thiếu Lâm khác, Vương Viễn sao có thể so với người bình thường được chứ.

Hắn có Kim Cương Bất Hoại Thần Công, Phật hiệu mười tầng, Dịch Cân kinh Cái Thế Thần Công, có ba nội công này bổ trợ, Đại Kim Cương Chưởng đánh đâu thắng đó, uy thế vô song không có đối thủ.

Bàn về đỡ đòn, không có môn phái nào am hiểu về đỡ đòn hơn Mộ Dung thế gia. Mộ Dung Thiên coi như là cao thủ duy nhất của Mộ Dung thế gia học được “Di Tinh Quyết”, vậy mà hắn ta còn không đỡ được một chưởng của Vương Viễn. Đường Tam Giác chỉ là một tên Đường Môn mà cũng dám đón đỡ một chưởng của Vương Viễn, việc này có khác gì là tự đi tìm đường chết đâu chứ.

Dù sao Đường Tam Giác cũng là đệ tử Đường Môn, thân pháp và tốc độ phản ứng tính ra vẫn ở cảnh giới bậc nhất. Lúc gã nghe thấy lời nhắc nhở của Mộ Dung Thiên, một chưởng của Vương Viễn đã đánh tới, Đường Tam Giác chợt cảm thấy hơi thở bế tắc suýt nữa đã không thở nổi.

Trong cơn khủng hoảng, Đường Tam Giác sử dụng khinh công, cố gắng hết sức có thể nhảy về phía bên phải.

“Ầm!”

Một chưởng của Vương Viễn sượt qua người, đánh về phía bức tường phía sau Đường Tam Giác.

“Rầm rầm!”

Bức tường đá dày nặng bị một chưởng của Vương Viễn đánh ra một chưởng ấn rất lớn.

Đường Tam Giác thì bị một chưởng chấn động đến mức suýt chút nữa không đứng thẳng được, thanh máu trên đầu lập tức giảm xuống một phần năm.

Liếc mắt nhìn bức tường đá bị một chưởng đánh thủng, lại liếc nhìn thanh máu của bản thân, Đường Tam Giác sợ đến mức hồn sắp lìa khỏi xác tới nơi.

Căn cốt của Đường Môn không cao, có điều người chơi cấp ba mươi, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải có mấy ngàn điểm khí huyết.

Mẹ kiếp, mới bị chưởng lực sượt qua một chút đã mất nhiều máu như vậy, nếu như vừa rồi không thể né tránh mà dùng dao găm đỡ đòn, hậu quả tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi.

“Ai u? Né được hả?”

Thấy Đường Tam Giác né được một chưởng của mình, Vương Viễn cũng có hơi bất ngờ. Tuy rằng Vương Viễn xoay người xuất chưởng, có thể nói hắn còn là người ra tay trước, nhưng ở một khoảng cách gần như vậy mà vẫn có thể né được một chưởng này, có thể thấy được thân pháp của cái người tên là Đường Tam Giác này còn cao hơn Độc Cô Tiểu Linh một chút.

Đương nhiên, tránh được một chưởng đầu tiên là do ăn hên, có điều chưởng thứ hai lại không dễ dàng như vậy đâu.

Không chờ Đường Tam Giác đứng vững, Vương Viễn đột nhiên bước về phía bên phải, đi tới trước mặt gã, hắn duỗi tay trái ra muốn túm lấy Đường Tam Giác.

Vương Viễn ra tay cực nhanh, góc độ cũng vô cùng xảo quyệt, cho dù là kẻ có thân pháp rất cao như Đường Tam Giác cũng không thể nào né kịp.

“Vù!”

Ngay lúc Vương Viễn chuẩn bị bắt được Đường Tam Giác, một chiếc mũi tên rất to đột nhiên bay tới giữa hai người, bắn về phía tay của Vương Viễn.

“?”

Vương Viễn theo bản năng xoay người về sau co rụt lại tay, cưỡng chế gián đoạn chiêu thức.

“Ầm!”

Lúc này, lại là một tiếng kéo dây cung giống như sét đánh, một mũi tên giống y hệt mũi tên ban nãy bắn thẳng về phía Vương Viễn.

Vương Viễn không chút hoang mang, lui về phía sau một bước, né qua đường bay của mũi tên, ngay lúc mũi tên bay ngang qua, tay phải đột nhiên nắm lấy nó.

“Đùng!”

Mũi tên bị Vương Viễn nắm ở trong tay.

Có điều ngay lúc Vương Viễn bắt được mũi tên, hắn chợt cảm thấy có một nguồn sức mạnh truyền đến, không tự chủ được di chuyển sang trái hai bước, bấy giờ mới khiến mũi tên dừng lại.

“A, cũng rất mạnh mẽ đấy!” Vương Viễn bất ngờ nhìn mũi tên trong tay, sau đó lắc lắc cổ tay phải đang tê dại.

“Hí!!!”

Thấy cảnh tượng này, đám Mặc Bạch mai phục ở đằng xa đều hít vào một ngụm khí lạnh, đặc biệt là người chơi nắm cung, vẻ mặt không thể tin nổi lẩm bà lẩm bẩm: “Bắt được... Mũi tên của ta bị người khác bắt được... Rốt cuộc tên hòa thượng này là quái vật phương nào?”

...

Nhờ sự quấy nhiễu của hai mũi tên, Đường Tam Giác trở về từ cõi chết, gã nhân cơ hội lùi về phía sau lần thứ hai sử dụng “Thiên La Quỷ Đạo”, biến mất ở trước mặt Vương Viễn.

Cùng lúc đó, mấy chục người chơi xông tới từ mỗi hướng mà đám Vương Viễn đang đứng.

“Xong đời, bị bọc rồi!”

Thấy xung quanh có nhiều người bao vây như vậy, trong lòng đám Bôi Mạc Đình không khỏi xuất hiện một tiếng lộp bộp.

Đám Bôi Mạc Đình đều là cao thủ, tất nhiên không phải là loại người không có ánh mắt.

Thân thủ của Vương Viễn cao đến mức nào, đám Bôi Mạc Đình biết rõ hơn bất cứ ai. Tên hòa thượng này da dày thịt béo sức lực rất lớn, trên cơ bản thì hắn thuộc cái loại không hề có thiên địch, nhưng sau hai hiệp giao thủ, Vương Viễn cũng không chiếm được một chút chỗ tốt nào, không chỉ không giết được Đường Tam Giác, trái lại còn để gã trốn được, bởi vậy có thể thấy được thực lực của đối phương không kém đám Mặc Bạch là bao.

Đặc biệt là hai mũi tên lúc nãy, chúng càng khủng bố đến cực điểm.

Bởi đa số người chơi dùng ám khí hay cung nỏ đều tu luyện thân pháp, thế nên sát thương tầm xa luôn luôn không cao.

Nhưng hai mũi tên vừa rồi kia lại đẩy lùi được Vương Viễn, chuyện này thật sự khiến cho đám Bôi Mạc Đình sợ hết hồn.

Phải biết rằng dựa vào sát thương của Vương Viễn, đừng nói là nghề nghiệp đánh xa, cho dù là Cái Bang có sát thương cao nhất, dùng cả tuyệt học Hàng Long Thập Bát Chưởng cũng chưa chắc có thể cao hơn Vương Viễn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận