Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 403: Phải thêm tiền

"Đoàn đội của Hoa Sơn Luận Kiếm cần bao nhiêu người?" Vương Viễn suy nghĩ một chút, sau đó hỏi Phi Vân Đạp Tuyết.

"Đoàn đội hình như cần mười hai người, mười người ra sân, hai người dự bị." Phi Vân Đạp Tuyết nói: "Đây là quy củ từ trước tới giờ."

"Hừm..."

Vương Viễn gật đầu, trầm ngâm nói: "Đội Một Đám Ô Hợp chúng ta chỉ có bảy người, cộng thêm ngươi cũng chỉ tám người, vẫn chưa đủ thành viên để tạo thành một đội."

"Không sao!" Phi Vân Đạp Tuyết nói: "Trong đám cấp dưới của ta có cao thủ."

"Ha ha ha!" Vương Viễn cười nói: "Ông chủ Phi Vân, ta mang một mình ngươi là đủ rồi, muốn ta mang thêm cả thuộc hạ của ngươi? Vậy thì thêm tiền đi!"

"Ta..."

Phi Vân Đạp Tuyết kinh ngạc nhìn Vương Viễn, suýt thì phun một ngụm máu ra ngoài, hòa thượng này thật đúng là một tên khốn ham tiền.

"Oa, ngươi thật không biết xấu hổ!" Ngạo Lăng Vân đứng bên cạnh kêu lên: "Bất quá ta biết một người còn vô liêm sỉ hơn cả ngươi..."

"Vô liêm sỉ hơn cả lão Ngưu?" Một Đám Ô Hợp rối rít khinh bỉ ở bên trong kênh trò chuyện: "Tên Ngạo Lăng Vân lại bắt đầu khoác lác... Ta không tin còn có người nào da mặt dày hơn Vương Viễn."

"Ta không cảm thấy đây là một lời khen." Vương Viễn tức giận nói.

Nghe Ngạo Lăng Vân nói, Phi Vân Đạp Tuyết cau mày hỏi gã: "Đừng nói người kia là đại bá của ta?"

"Ha ha ha! Coi như ta chưa nói gì!" Ngạo Lăng Vân cười ha hả, vội vàng khoát tay một cái.

"Vậy Ngưu ca có người nào hợp hơn đúng không?" Phi Vân Đạp Tuyết quay lại hỏi Vương Viễn.

Chẳng qua Phi Vân Đạp Tuyết chỉ không thích đùa bỡn thông minh vặt, hắn ta cũng không phải là người ngu, đương nhiên hiểu được Vương Viễn muốn nói gì.

"Dĩ nhiên!" Vương Viễn nói: "Bất quá mấy người bạn kia của ta cũng khá bận rộn, mời được bọn họ rất khó."

"Một trăm lượng vàng mời một người có đủ không?" Phi Vân Đạp Tuyết vào thẳng chủ đề.

Loại sự kiện như Hoa Sơn Luận Kiếm này phàm là cao thủ đều sẽ không bỏ qua, cái gọi là mời cũng bất quá là "Thông báo" một tiếng, ý nghĩa chân chính của một trăm lượng vàng là tiền làm việc.

Chân chạy cũng có thể nhận được một trăm lượng vàng, giá cả như vậy cũng chỉ có Phi Vân Đạp Tuyết mới chịu bỏ ra.

"Ha ha ha!"

Vương Viễn cười cười, nói: "Đả động đến tiền bạc cũng khá ngại, bất quá ta cũng chỉ cầm tiền của ngươi giúp ngươi làm việc mà thôi!"

"Lời này tại sao nghe quen tai như vậy?" Phi Vân Đạp Tuyết hé mắt, luôn cảm thấy những lời mình đã nghe qua ở nơi nào đó.

"Nhìn đi, lại nữa rồi... Những người da mặt dày đều thích nói lời này!" Ngạo Lăng Vân đứng cạnh lại kêu lên: "Những tên vô liêm sỉ mà ta quen cũng thích nói như vậy."

“Ôi…”

Nghe được lời nói của Ngạo Lăng Vân, Phi Vân Đạp Tuyết đột nhiên thở dài một tiếng rồi đáp: “Ngưu ca, không biết tại sao, ta vẫn luôn cảm thấy hai người chúng ta như thể đã biết nhau từ lâu rồi ấy…”

“Thật sao?”

Trong lòng Vương Viễn căng thẳng, sau đó cười đáp: “Lẽ nào là bị ta cướp tiền tới nảy sinh cảm tình sao?”

“Vấn đề không phải là cảm tình hay không, ngươi thật đúng là loại người rất hiếm thấy đó…” Phi Vân Đạp Tuyết nói: “Ta vẫn cảm thấy ngươi có chút khí chất địa phương cực kỳ giống với chú của ta.”

“Ra là vậy, ngươi nghĩ nửa ngày chỉ nghĩ ra được một câu mắng ta như vậy thôi sao?” Vương Viễn đổ mồ hôi đầy đầu, còn tưởng rằng tiểu tử này đã nhận ra mình.

“Ha ha!” Phi Vân Đạp Tuyết cười đáp: “Nếu ta là con gái, ta còn tưởng ngươi là cô em họ chuyên tới gây phiền phức cho ta ấy.”

“Thôi thôi thôi ngưng lại!” Vương Viễn vội vàng kêu ngừng: “Còn nói nữa thì bối phận của ta sẽ càng lúc càng nhỏ mất!”

“Ngưu ca nói đùa!” Phi Vân Đạp Tuyết bảo: “Loại chuyện như tìm người này còn phiền ngươi để tâm nhiều hơn.”

“Đương nhiên!” Vương Viễn cười đáp: “Nể mặt tiền nên ta cũng sẽ cố gắng hết sức.”



Đi ra khỏi Toàn Chân Các đã là buổi rối. Thường ngày vào lúc này Vương Viễn đã thoát trò chơi, ăn cơm xong và chuẩn bị đi ngủ.

Đám người Một Đám Ô Hợp vẫn chưa thỏa chí, đặc biệt là cái tên không cần thể diện Mario, lại càng vỗ bụng kêu gào sau này nhất định phải kết bạn với Phi Vân Đạp Tuyết, có tiền hay không không thành vấn đề, có thể ăn cơm miễn phí ở Toàn Chân Các là được.

Vương Viễn cảm thấy nghi ngờ sâu sắc có phải Mario từ nhỏ đến lớn chưa từng được ăn hay không.

“Lão Ngưu này, sao ta cứ cảm thấy ngươi luôn có lòng thù địch đối với Phi Vân thế nhỉ?” Độc Cô Tiểu Linh kỳ quái nói: “Tìm người còn đòi tiền.”

“Đúng đúng đúng! Đúng là vô sỉ đến cực điểm!” Bôi Mạc Đình ở bên cạnh cũng dựng ngón giữa với Vương Viễn và nói: “Chưa từng thấy ai hại người như vậy.”

“Đó là do ngươi còn nhỏ tuổi!” Vương Viễn cười đáp: “Biết tại sao Phi Vân Đạp Tuyết lại tốn tiền để ta đi giết Phượng Vũ Cửu Thiên không?”

“Tại sao?” Đoàn người vô cùng tò mò, tại sao hai người vốn dĩ không liên quan gì đến nhau, đột nhiên lại chịu đựng nhau như vậy.

“Bởi vì Phượng Vũ Cửu Thiên đã đắc tội với ta.” Vương Viễn nhếch khóe miệng lên, lộ ra nụ cười chứng tỏ tính thiếu đạo đức.

“Cái đệt!”

Có thể lăn lộn cùng một chỗ với Vương Viễn, đương nhiên đám người Một Đám Ô Hợp không phải tên ngốc. Với sự hiểu biết của bọn họ về Vương Viễn, khi nghe được lời như vậy của hắn, đã lập tức đoán ra được tám chín phần mười chân tướng của sự việc.

“Trời đụ, ngươi thế này cũng quá không biết dơ rồi! Ta vẫn chưa từng thấy ai gian trá hơn ngươi! Ta phải cách xa ngươi một chút!” Bôi Mạc Đình nhảy về sau một bước, kéo dài khoảng cách với Vương Viễn, tỏ vẻ không muốn làm bạn với cặn bã.

“Yêu quý sinh mệnh, cách xa lão Ngưu…” Cho dù là loại người đê tiện và vô sỉ như Mario cũng cam lòng chịu lép vế.

Vốn tưởng rằng Vương Viễn “lấy tiền của người ta thì làm việc cho người ta”. Lý do thoái thác này đã đủ vô sỉ rồi, nhưng không ngờ cái thứ này còn “lấy tiền của người làm việc của mình”, sao trên thế giới này lại có tên khốn nạn như vậy chứ!

Chẳng trách Vương Viễn luôn cố ý vô tình kéo dài khoảng cách với Phi Vân Đạp Tuyết. Mẹ nó nếu thật sự thành bạn với Phi Vân Đạp Tuyết, đợi chuyện này bị đào ra, còn không bằng không làm bạn thì hơn.

“Chậc!” Vương Viễn bĩu môi đáp: “Ta vô sỉ? Vậy các người trả lại tiền cho ta đi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận