Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 657: Côn Luân Đạo Vô Hưu

"Vậy nhiệm vụ của ngươi thì sao?" Mario có chút bất ngờ hỏi.

"Giúp ngươi, chính là giúp chính ta đó!" Trong lòng Vương Viễn đã có dự tính.

"???"

Mario tỏ vẻ mờ mịt, hoàn toàn không hiểu Vương Viễn đang nói gì.



Lúc Vương Viễn và Mario đang tán gẫu với nhau, cao thủ các phái đã tề tựu đủ trong Chân Vũ đại điện.

Cả đại điện chứa mấy trăm con người, lúc này ai nấy đều đưa mắt nhìn hết người này đến người kia, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Chuyện này cũng rất bình thường.

Dù sao phái Võ Đang chính là Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm, thực lực của Trương Tam Phong còn bày ra đó, nếu mấy trăm người cùng tiến lên, mọi người tất nhiên không sợ hãi. Nhưng trong tình huống này ai cũng không dám làm chim đầu đàn, một mình kết thù kết oán với phái Võ Đang.

Bấy giờ, Mạc Thanh Cốc – một trong Thất Hiệp Võ Đang lên tiếng: "Chư vị tiền bối, các vị bằng hữu, hôm nay là thọ yến trăm tuổi của gia sư, rất vinh dự được đón tiếp các vị, trên dưới tệ phái đều cảm thấy vinh hạnh không thôi, chỉ là chiêu đãi đơn giản, có chút thất lễ, xin các vị thứ lỗi cho. Hôm nay là ngày mừng của gia sư, ân oán trong chốn võ lâm đừng nhắc tới làm chi, các vị khó được một bữa đến làm khách Võ Đang, vậy xin đi theo tại hạ, qua trước và sau núi thưởng thức cảnh đẹp, các vị thấy sao?"

"…"

Mạc Thanh Cốc vừa dứt lời, trong đại điện lặng ngắt như tờ. Người này quả nhiên nhạy bén, lập tức đánh đòn phủ đầu, nói thẳng trước: hôm nay là đại thọ của sư phụ ta, các ngươi chớ có gây chuyện, bằng không chính là gây khó dễ với Võ Đang.

Trong mấy trăm người ở đại điện này, dám trực tiếp đắc tội với Võ Đang đúng là chỉ có số ít, song cũng không phải không có. Ví dụ như người chơi, xưa nay không quá coi trọng Võ Đang, dù sao ở trong mắt họ, phái Võ Đang của ngươi có thế lực lớn đến đâu thì cũng chỉ là một môn phái.

Yên tĩnh trong chốc lát, đột nhiên một người chơi phái Côn Luân đứng ra nói: "Mạc tứ hiệp, ngươi không cần mào đầu như vậy. Đạo Vô Hưu ta làm người quang minh chính đại, nói thẳng ra, lần này bọn ta lên núi, thứ nhất là chúc thọ Trương chân nhân, thứ hai là muốn hỏi thăm tung tích của ác tặc Tạ Tốn."

"Đạo Vô Hưu?"

Người trong đại điện nghe thấy danh hiệu của người chơi nọ thì đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

Ngay cả Mario cũng nhịn không được nhướng mày: "Tên này sao cũng tới đây?"

"Ai thế?" Vương Viễn nhỏ giọng hỏi.

Đạo Vô Hưu, Vương Viễn đúng là chưa nghe thấy cái tên này bao giờ.

"Đã nghe nói đến Côn Luân Tam Thánh Hà Túc Đạo chưa?" Mario nhỏ giọng nói: "Tên này chính là đệ tử quan môn của Hà Túc Đạo, kiếm pháp cực cao, được gọi là Kiếm Tiên Côn Luân, hiện tại là cao thủ nòng cốt của Vạn Thánh Sơn!"

"Vạn Thánh Sơn? Vậy tên kia hẳn là rất lợi hại!"

Vương Viễn khẽ gật đầu.

Vạn Thánh Sơn quả thực là môn phái tiếng tăm lừng lẫy, kiếm khách đứng đầu giang hồ Bạch Hạc Lưỡng Sí chính là cao thủ Vạn Thánh Sơn. Nếu tên Đạo Vô Hưu này cũng là cao thủ nòng cốt của Vạn Thánh Sơn như Bạch Hạc Lưỡng Sí thì thực lực của hắn ta hiển nhiên không yếu.

Mario đúng là đen đủi, vất vả lắm mới ổn định được tên khiến người ta đau đầu nhất là Vương Viễn, lúc này lại nhảy ra thêm một tên khó đối phó khác.

“Hành động bất lợi rồi!”

Mario nói với Vương Viễn bằng giọng lo âu: “Ngay cả hắn ta cũng tới làm nhiệm vụ này, chỉ sợ nhiệm vụ của ta bị cướp mất thôi! Ta từng đánh nhau với hắn rồi, so ra chỉ hơn mỗi khoản chạy trốn.”

“Yên tâm!”

Vương Viễn nói: “Đợi chốc nữa ta giúp ngươi đối phó hắn!”

“Ngươi định giúp ta thật đấy hả?” Mario vẫn thấy hơi khó tin.

Hắn ta và Vương Viễn rõ ràng xung đột nhiệm vụ, tên kia không đối nghịch với mình đã ơn giời lắm rồi, thế mà lại muốn giúp mình đối phó với các đại môn phái, chuyện này hiển nhiên không đúng lắm, đừng bảo là hắn đang âm mưu chuyện gì xấu đấy nhé?

“Dĩ nhiên rồi! Ngươi đợi đó mà xem!” Vương Viễn mỉm cười, đi về phía trước mấy bước, yên lặng đứng cạnh phái Võ Đang.

Có phái Côn Luân dẫn đầu, những môn phái khác cũng không chịu ngồi yên, nhốn nháo hét lên: “Đúng vậy! Tên Tạ Tốn làm nhiều việc ác, Trương ngũ hiệp mau nói tung tích của y ra, nể mặt mũi Trương chân nhân, bọn ta tạm thời coi như việc này không liên quan gì đến ngươi.”

“Ha ha!”

Đạo Vô Hưu thấy mình khơi mào thành công thì cười ha ha, khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm Trương Thúy Sơn, trên mặt là nụ cười lạnh.

Chúng đệ tử Võ Đang cũng tái xanh cả mặt, chỉ đợi Trương Tam Phong ra lệnh một tiếng là sẽ lao ra đánh cho đám gây rối này cút xuống núi.

Trương Tam Phong suy cho cùng vẫn là cao nhân chính phái, xưa nay chính tà không quan hệ đến nhau, Trương Thúy Sơn cưới yêu nữ Ma giáo làm vợ, còn kết bái huynh đệ với Hộ Giáo Pháp Vương Ma giáo Tạ Tốn, việc này vốn là chuyện đại nghịch bất đạo.

Trương chân nhân tuổi tác đã cao còn là người tu đạo, hiểu thấu lẽ đời nên không coi chuyện này là vấn đề gì to tát, nhưng ở trong mắt những nhân sĩ chính phái khác thì hành động của Trương Thúy Sơn chính là thiên lý bất dung. Huống hồ Tạ Tốn quả thực đã làm nhiều việc ác, lần này phái Võ Đang không chiếm phần lý, về tình về lý Trương Tam Phong cũng sẽ không để môn hạ đệ tử của mình phạm tội hành hung, đành phải lẳng lặng nhìn Trương Thúy Sơn, đợi xem y đối đáp lại thế nào.

"Hừ!"

Có Vương Viễn làm hậu thuẫn, Mario được tiếp thêm chút sức mạnh, hừ lạnh chỉ vào Đạo Khả Đạo nói: "Đạo huynh, nơi này là núi Võ Đang! Phàm là người lên núi, nhất định phải cởi bỏ vũ khí ở Giải Kiếm Nham. Ngươi mang theo binh khí tiến vào Chân Vũ đại điện, quả nhiên là không để phái Võ Đang ta vào mắt! Hay là nhìn không vừa mắt tổ sư bọn ta?"

Dựa theo quy định, tiến vào phái Võ Đang phải bỏ vũ khí ra, lúc này Đạo Vô Hưu mang theo binh khí vào trong Chân Vũ đại điện, hiển nhiên là đang tỏ thái độ khiêu khích với chủ nhà. Mario đúng là đủ gian trá, ngậm miệng không đề cập một câu tới Trương Thúy Sơn, ngược lại nói mấy câu đã biến mâu thuẫn giữa các đại phái và Trương Thúy Sơn thành mâu thuẫn giữa Đạo Vô Hưu với phái Võ Đang và Trương Tam Phong.

"Chuyện này…"

Đám người trong đại điện nhìn thoáng qua bội kiếm bên hông Đạo Vô Hưu, lại liếc mắt nhìn Trương Tam Phong mặt không đổi sắc, đều cực kỳ hoảng sợ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận