Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 954: Tương Dương báo nguy

“Chuyện này…”

Vương Viễn bị nói đến á khẩu không trả lời được, hắn nhìn về phía Huyền Từ, hy vọng lão có thể giải vây.

Huyền Từ thản nhiên nói: “Đại Xuân, nếu ngươi có ý kiến gì thì cứ việc nói ra. Là đệ tử của vi sư, ngươi dám là người đầu tiên đưa ra ý kiến, điều này đã đủ làm tấm gương tốt cho các đệ tử Thiếu Lâm tự rồi.”

“…”

Phương Chứng sửng sốt một chút, sau đó liền im lặng không nói gì.

Quả nhiên, gừng càng già càng cay, đẳng cấp của Huyền Từ vẫn cao hơn Phương Chứng một chút.

Ý của Huyền Từ rất rõ ràng: Ngươi cứ việc nói, dám nói vẫn tốt hơn là không dám nói, không hổ là đệ tử của ông đây, giỏi hơn đệ tử của những người khác không biết bao nhiêu lần.

“Vậy ta đành nói ra ý kiến của mình!”

Nếu Huyền Từ đã kêu nói, Vương Viễn cũng không kiềm chế nữa, hắn bắt đầu khoác lác: “Thật ra việc này cũng không đáng lo, người chơi của chúng ta tận mấy trăm triệu, chẳng lẽ lại đi sợ mấy chục vạn quân Mông Cổ? Mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ khiến bọn chúng chết đuối rồi.”

“Quân Mông Cổ không chỉ có mấy chục vạn thôi đâu!” Phương Chứng lạnh như băng nói: “Số lượng quân Mông Cổ có liên quan tới số người chơi tham gia hoạt động, tỷ lệ khoảng chừng là một trên mười, càng nhiều người chơi thì quân Mông Cổ sẽ càng nhiều. Ngươi có mấy trăm triệu người chơi, thì quân Mông Cổ cũng sẽ có mấy tỷ người.”

“Không biết xấu hổ à! Một tòa thành Tương Dương thôi mà có thể chứa được nhiều người như vậy sao?” Vương Viễn nghe vậy thì sợ hãi không thôi, còn có thể như vậy được nữa hả.

“Không chứa được thì sẽ có phụ bản!” Phương Chứng nói: “Hệ thống nói có thể chứa là có thể chứa!”

Lời nói của Phương Chứng vô cùng dứt khoát, hệ thống muốn giở trò vô lại, mọi người cũng chẳng có cách nào…

“Vậy không biết Phương Chứng đại sư có biện pháp gì không?”

Vương Viễn cũng không còn biện pháp nào khác, vì thế hỏi lại Phương Chứng một câu.

“Biện pháp thì tạm thời không có, nhưng ta lại có một đề nghị!” Phương Chứng mỉm cười. Vương Viễn có cảm giác bản thân giống như bị người ta coi là bậc thang.

"Cứ nói đừng ngại!"

Huyền Từ ý bảo Phương Chứng nói tiếp.

Phương Chứng nói: "Lần này, chuyện Tương Dương báo nguy chính là đại sự liên quan tới muôn dân thiên hạ, các đại môn phái sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Có thể cống hiến bao nhiêu cho quốc gia, thì sẽ ảnh hưởng bấy nhiêu tới danh dự của các môn phái trong võ lâm này. Hiện giờ vị trí đại sư huynh của Thiếu Lâm tự vẫn còn để trống, cho nên ta đề nghị, cử những đệ tử môn hạ biểu hiện xuất sắc nhất của chúng ta đảm đương nhiệm vụ này. Không biết ý của các vị như thế nào?"

Nói xong, Phương Chứng nhìn thoáng qua Huyền Từ và Không Văn.

"Bà nội nó! Vô sỉ như vậy sao?"

Vương Viễn thầm mắng trong lòng.

Lão hòa thượng ra vẻ chính trực này mưu mô không ít đâu. Lão già này thật sự là chấp nhất với cái ghế đại sư huynh Thiếu Lâm tự.

Muốn làm đại sư huynh một phái thì đầu tiên phải có võ công tu vi đệ nhất, tiếp theo chính là giá trị hiệp nghĩa.

Cho dù là giá trị hiệp nghĩa hay tu vi, thì hiện tại Huỳnh Hoặc Thủ Tâm vẫn còn kém xa Vương Viễn. Chẳng qua, lần trước trong nhiệm vụ bởi vì Tiêu Phong mà Vương Viễn lựa chọn đứng ở phe đối lập với Thiếu Lâm tự, nên tới bây giờ Thiếu Lâm tự vẫn chưa có đại sư huynh.

Phương Chứng biết đồ đệ của mình kém Vương Viễn, cho nên mới lợi dụng lần Tương Dương báo nguy này để đầu cơ trục lợi.

Huỳnh Hoặc Thủ Tâm cũng là cao thủ, đánh không lại Vương Viễn chẳng lẽ lại cũng đánh không lại quân Mông Cổ sao? Hai người mặt đối mặt, so võ công hay giá trị hiệp nghĩa thì Huỳnh Hoặc Thủ Tâm thua là cái chắc, nhưng nếu so xem ai cống hiến trên chiến trường nhiều hơn, thì lại chưa nói trước được.

Dù sao Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, Ba Nghìn Thế Giới và Công Đức Vô Lượng đều là người có công hội lớn giúp đỡ, Vương Viễn thì thảm rồi, bằng hữu chỉ có mấy người... so với mấy người hở một tí là có hơn vạn người ủng hộ, hiển nhiên là không đáng kể.

"Đề nghị của Phương Chứng đại sư rất hay!"

Phương Chứng vừa nói xong, Không Văn đã gật đầu ra vẻ đồng ý, cũng hỏi Huyền Từ: "Phương trượng chưởng môn hẳn là không có ý kiến gì đâu."

Hai người này kết bè kéo cánh nhằm vào Huyền Từ, lão cũng đành phải nói: "Nếu là vì quốc gia dân chúng! Thì lão nạp làm gì có ý kiến gì chứ? Các vị đều là đệ tử kiệt xuất nhất của Thiếu Lâm tự, hy vọng các ngươi có thể đoàn kết nhất trí, không làm mất mặt danh hiệu khôi thủ chính đạo của Thiếu Lâm tự!"

Hệ thống nhắc nhở: Bạn nhận được nhiệm vụ sư môn ẩn [Muôn Dân Thiên Hạ]

[Muôn Dân Thiên Hạ]

Cấp bậc nhiệm vụ: Kinh Thiên Động Địa

Nội dung nhiệm vụ: Lấy được chiến tích cao nhất trong hoạt động Thủ Vệ Tương Dương!

Phần thưởng nhiệm vụ: Nhận được chức danh đại sư huynh Thiếu Lâm tự

Bối cảnh nhiệm vụ: Đại quân Mông Cổ xuôi nam, thành Tương Dương là quan ải cuối cùng, sau lưng Tương Dương chính là bách tính muôn dân thiên hạ. Là người trong võ lâm, năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn, phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ nước nhà.

Không chỉ mình Vương Viễn, ba người Huỳnh Hoặc Thủ Tâm cũng nhận được nhiệm vụ giống như vậy.

Ba người đồng loạt liếc nhìn Vương Viễn, rồi lại liếc nhìn nhau, lộ ra nụ cười đắc ý.

Bọn họ cười cái gì đương nhiên Vương Viễn biết tỏng. Muốn làm đại sư huynh thì Vương Viễn là chướng ngại vật lớn nhất đối với bọn họ, chỉ là thường ngày Vương Viễn đắc tội với quá nhiều người, cũng không có thế lực gì cả, muốn làm ra cống hiến trên chiến trường vượt ba người bọn họ là chuyện không thể.

Đề nghị này của Phương Chứng đủ độc, gần như tương đương với việc đá Vương Viễn ra khỏi tranh đấu.

Điều này cũng không thể nói là không công bằng.

Dù sao làm đại sư huynh một phái thì nhân mạch cũng rất quan trọng.

Công Đức Vô Lượng là cao thủ của Vạn Thánh Vô Cương, có quan hệ với môn phái lớn như Vạn Thánh Sơn.

Huỳnh Hoặc Thủ Tâm và Bạch Hạc Lưỡng Sí là bạn tốt, Công Đức Vô Lượng và Bạch Hạc Lưỡng Sí là đồng đội, hai người này tám phần là tụ thành một đội.

Tên Ba Nghìn Thế Giới kia thì khá thông minh, rất biết lựa gió bỏ buồm. Hiện tại ưu thế rõ ràng ở bên phía Huỳnh Hoặc Thủ Tâm, nên người này rất có thể sẽ tổ đội với hai người kia.

Mặc dù không tranh được cái chức đại sư huynh, nhưng đi theo công hội lớn ít nhất cũng lấy được nhiều cống hiến hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận