Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 424: Hoàng Dược Sư giãy đành đạch

"Chân khí hộ thân?"

Vương Viễn vừa nhắc như vậy, hai người lập tức ngơ ngác, không phản bác được gì.

Quy tắc đã được nói rõ ràng trước khi giải đấu bắt đầu, tam tuyệt không thể sử dụng nội lực, nếu sử dụng nội lực sẽ bị tính là phạm quy.

Muốn sử dụng chân khí hộ thân thì phải dùng nội lực để thi triển, vừa nãy khi Hoàng Dược Sư sử dụng chân khí hộ thân thì ông ta cũng đã bị tính là thua cuộc.

Quả thực, chưởng pháp của Băng Hỏa Độc Long vô cùng hung hãn, ép Âu Dương Phong chỉ có thể né tránh không thể chống đỡ, nhưng Âu Dương Phong dù sao cũng là cao thủ tuyệt đỉnh, Băng Hỏa Độc Long nhìn như đang chiếm thượng phong, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy Âu Dương Phong từ đầu đến cuối đều rất nhẹ nhàng, hời hợt né tất cả các chưởng của Băng Hỏa Độc Long, đợi đến lúc nội lực của Băng Hỏa Độc Long cạn sạch thì đánh người rời khỏi sân đấu, không tốn chút sức nào.

Trình độ của Âu Dương Phong cao hơn Băng Hoả Độc Long bao nhiêu liếc qua là thấy ngay, thay vì nói Băng Hỏa Độc Long giao thủ với Âu Dương Phong hơn mười chiêu thì nên nói là Âu Dương Phong chơi với Băng Hoả Độc Long một lúc. Còn Tống Dương thì lại là người ép Hoàng Dược Sư phải dùng nội lực để phản kích.

Người tập võ đều biết ở thời điểm tính mạng bị uy hiếp, cơ thể sẽ phản kích theo bản năng, bản năng đó càng mãnh liệt hơn đối với cao thủ tuyệt đỉnh như Hoàng Dược Sư.

Tính cách của Hoàng Dược Sư vô cùng dứt khoát, lão Hoàng là một người vô cùng tự luyến, chắc chắn sẽ không dùng nội lực hộ thể một cách tuỳ tiện. Vậy mà lúc Tống Dương đâm xuống, chân khí hộ thân của Hoàng Dược Sư lại xuất hiện, như vậy có thể thấy đòn lúc nãy của Tống Dương chắc chắn có thể uy hiếp đến tính mạng của Hoàng Dược Sư, như vậy thì thân thể của ông ta mới có phản ứng như vậy.

Từ lúc hai người giao thủ đến khi Hoàng Dược Sư sử dụng chân khí hộ thân chỉ mới có mười mấy chiêu, chỉ cần mười mấy chiêu đã có thể tìm ra sơ hở uy hiếp được tính mạng của Hoàng Dược Sư, người sáng suốt như Vương Viễn và Hồng Thất Công đều có thể nhìn được thực lực của Tống Dương rốt cuộc mạnh tới mức nào.

Một người không chạm được vào đối phương, một người trực tiếp uy hiếp đến tính mạng của đối thủ, ai cao ai thấp không cần nói nhiều lời.

"Cái này... Đây thực sự là người chơi nữ?"

Hiểu được sự cường hãn của cô gái đang đứng trước mắt, Băng Hỏa Độc Long và Ngọc Thụ Lâm Phong đều có chút không tin nổi. Cô nương này khác hẳn với những người chơi nữ trong tưởng tượng của họ, có thể ép Hoàng Dược Sư phải sử dụng chân khí hộ thân, sợ là đi đánh giải chuyên nghiệp cũng thừa sức.

Quả nhiên, thành kiến là một ngọn núi lớn trong lòng mỗi người, hóa ra người chơi nữ cũng có thể mạnh tới mức này.

"Mẹ nó, sau này nếu có ai nói người chơi nữ kém cỏi, lão tử kiểu gì cũng phải để cho cô nàng này đánh hắn tới mức mẹ hắn cũng không nhận ra!" Sau khi kinh ngạc, hai người không hẹn mà cùng âm thầm lẩm bẩm.

Cũng không trách hai người hiểu lầm. Người ta thường nói có lực nhưng không đúng lúc, đừng nói người bình thường, cho dù là cao thủ như Vương Viễn khi so về khả năng sử dụng chiêu thức khéo léo thì cũng không thắng được Tống Dương. Dù sao phái nam bình thường đều thiên về sức mạnh, nhất là Vương Viễn, quyền pháp uy mãnh bá đạo, chiêu thức cũng có khả năng trở nên rất tinh vi nhưng từ nhỏ hắn đã có thói quen dùng lực phá địch. Phái nữ thì ngược lại, sức mạnh tuy không đủ nhưng tính dẻo dai và thăng bằng lại cao hơn, vì vậy thân thủ của Tống Dương linh hoạt cũng là điều dễ hiểu.

Trong thế giới trò chơi, thuộc tính của người chơi không bị ảnh hưởng bởi giới tính, hơn nữa Tống Dương còn xuất thân từ môn phái cấp BUG như phái Tiêu Dao, thực lực mạnh như vậy cũng là điều dễ hiểu. Vương Viễn để Tống Dương xuất chiến cũng bởi vì lý do này.

Trận thứ hai kết thúc, đội của Vương Viễn lấy được thêm ba điểm, trước mắt lấy ưu thế ba điểm cách xa các đội khác.

Băng Hỏa Độc Long và Ngọc Thụ Lâm Phong mỗi người có ba điểm, lúc này ủ rũ cúi đầu, vô cùng suy sụp. Cho dù hai người có thắng trận kế tiếp thì vẫn chỉ có sáu điểm mà thôi, còn đội của Vương Viễn cho dù có thua trận tiếp theo thì vẫn chắc chắn có một suất, vô luận như thế nào đều đã ở thế tất thắng.

Thắng bại đã phân, hai người thua đương nhiên không vui.

"Tốt lắm! Chu Bá Thông ở đâu?" Vương Viễn đương nhiên cũng biết mình đã thắng, lúc này tiến tới hỏi Hoàng Dược Sư: "Ta muốn mang hắn đi."

"Đi?"

Hoàng Dược Sư nhíu mày nói: "Trận thứ ba vẫn chưa bắt đầu, ngươi vẫn chưa thắng, đi cái gì mà đi?"

"Còn phải đánh trận thứ ba? Ta thắng chắc rồi còn gì!" Vương Viễn nhún vai.

Đây chính là phép so sánh đơn giản, Hoàng Dược Sư tinh thông kỳ môn độn thuật, chẳng lẽ không hiểu được điều đơn giản như vậy?

"Hừ!"

Hoàng Dược Sư hừ lạnh một tiếng, nói: "Trận thứ ba năm điểm! Người thắng có thể lấy được năm điểm!"

"Con mẹ nó!"

Nghe được lời của Hoàng Dược Sư, Vương Viễn bất lực hỏi: "Hai trận trước chỉ có ba điểm, tại sao trận cuối lại được năm điểm?"

"Tại sao ta phải giải thích cho ngươi?" Hoàng Dược Sư hỏi ngược lại.

Trong lúc nói chuyện, Hoàng Dược Sư cong ngón tay bắn ra, một tảng đá lớn cách đó hơn hai trượng bị đục thủng một lỗ to bằng nắm đấm.

"Ha ha! Ta chỉ hỏi một chút! Ngài không muốn nói thì thôi vậy!" Vương Viễn gãi gãi đầu trọc, vội vàng lui về phía sau mấy bước.

Mẹ nó, lão Hoàng thua đỏ mắt rồi, không chọc nổi không chọc nổi, tốt nhất nên cách xa một chút.

"..."

Hoàng Dược Sư trợn mắt, hung tợn nhìn Vương Viễn, thật, không biết vì sao, mình đã là tông sư, lớn tuổi như vậy, đã trải qua nhiều chuyện, theo lý thuyết thì có thể bình thản trước mọi chuyện. Thế nhưng hòa thượng này vừa nói thì mình lại không nhịn được muốn đánh hắn.

Điều chỉnh cảm xúc một chút, Hoàng Dược Sư nói, giọng lạnh như băng: "Trận thứ ba so thực chiến! Người thắng trận được năm điểm!"

"Cái đó..." Hồng Thất Công bước lại gần, hỏi: "Lão Hoàng, cụ thể nên tỷ thí thế nào? Chúng ta có cần dùng toàn lực không?"

"Toàn lực!"

Âu Dương Phong xoa tay nhìn Vương Viễn nói: "Ngưu thiếu hiệp, ta đánh với ngươi vài chiêu, quyền cước không có mắt, sinh tử là do số."

"Đánh con mẹ ngươi!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận