Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1316: Thật thật giả giả

Vương Viễn mỉm cười, đáp: “Ta chính là đệ tử quan môn của phương trượng Huyền Từ, Thiếu Lâm tự, tôn kính, pháp hiệu là Ngộ Si!”

“Ngộ Si!”

Khổ đầu đà nghe thấy hai chữ Ngộ Si, trừng mắt, nói: “Ngươi chính là tên Ngưu Đại Xuân đó?”

“Hóa ra ngươi cũng từng nghe nói về ta!” Vương Viễn có hơi đắc ý, không ngờ danh tiếng của mình lại lớn như vậy.

“Sỉ nhục hại chết huynh đệ của ta, ta liều mạng với ngươi!” Khổ đầu đà đột nhiên hét một tiếng, một thanh trường kiếm thò ra từ trong tay áo, đâm thẳng về phía Vương Viễn.

Kiếm pháp của Khổ đầu đà mạnh hơn đao pháp nhiều, chiêu thức cũng cực kỳ tinh vi, cổ tay vừa xoay, đã đâm liên tiếp ba kiếm vào Vương Viễn, kiếm quang lần lượt đâm vào tim, cổ họng và mi tâm của hắn.

Đối phó với loại kỹ thuật này, Vương Viễn có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, Quỳ Hoa Bảo Điển phối hợp với Tịch Tà Kiếm Pháp của Bôi Mạc Đình còn không thể khiến hắn bị thương một chút nào, tuy rằng kiếm pháp của Khổ đầu đà tinh vi, nhưng chú trọng vào tu vi nội lực và khí thế, còn tốc độ chiêu thức lại kém hơn Bôi Mạc Đình không biết bao nhiêu lần.

Không đợi kiếm quang của Khổ đầu đà đâm tới, Vương Viễn không chút hoang mang, mở [Kim Cương Bái Tháp] ra.

“Keng! Keng! Keng!”

Khổ đầu đà đâm liên tiếp ba kiếm lên người Vương Viễn, đốm lửa bắn ra tung tóe, tay phải của Vương Viễn thuận thế duỗi tới, dùng một chiêu [Hồ Giảo Man Triền] bắt lấy cánh tay phải của Khổ đầu đà rồi giật ngược về sau, bàn tay phải của hắn vung ngang, ấn một chưởng lên ngực của Khổ đầu đà.

“Phụt!”

Khổ đầu đà bị một chưởng của Vương Viễn đánh phun ra một ngụm máu lớn, cơ thể bay thẳng ra sau, ngã xuống mặt đất.

Vương Viễn nhún người nhảy tới, giẫm một cước lên ngực của Khổ đầu đà, ghìm lão trên mặt đất, Khổ đầu đà không thể nhúc nhích được, vừa giãy giụa, vừa kêu to: “Đồ khốn, ngươi dám giết ta thử coi, xem ngày mai ngươi ăn nói với vương gia và quận chúa thế nào.”

“…”

Vương Viễn nghe vậy thì sững sờ, lực đạo trên chân giảm đi ba phần, tiếp đó, hắn cúi đầu, liếc mắt nhìn Khổ đầu đà đang giãy dụa, thản nhiên hỏi: “Huynh đệ của ngươi là tên nào?”

“Quang Minh tả sứ Dương Tiêu!” Khổ đầu đà đáp.

“Ồ… tên phạm tội cưỡng gian đó à.” Vương Viễn hiểu ra.

Chẳng trách người này lại nói bị mình sỉ nhục hại chết, trạng thái chết của Dương Tiêu quả thực không được dễ coi cho lắm, đường đường là Quang Minh tả sứ của Ma giáo, lại bị người dìm chết trong hố xí, cũng được xem là lần đầu tiên.

“Nói như vậy, địa vị của ngươi ở Ma giáo cũng không thấp đâu nhỉ?” Vương Viễn lại hỏi.

Người này có thể xưng huynh gọi đệ với Dương Tiêu, tu vi còn không thấp, ít nhất cũng phải cùng cấp bậc với Tạ Tốn.

“Lão phu là Quang Minh hữu sứ Phạm Dao!” Khổ đầu đà tự giới thiệu một cách vô cùng kiêu ngạo, như thể bản thân mình vô cùng nổi tiếng vậy.

“Phạm Dao? Chưa từng nghe nói tới…” Vương Viễn sờ đầu.

Nếu không phải có Tề Ứng với Diệt Tuyệt sư thái, thì ngay cả Dương Tiêu là ai Vương Viễn cũng chẳng biết, càng đừng nói đến Phạm Dao gì đó.

“Ta…”

Phạm Dao vô cùng thất vọng với kiến thức hạn hẹp này của Vương Viễn, lão nghiêm túc nói: “Năm đó hai người chúng ta được gọi là Tiêu Dao Nhị Tiên!”

“Hóa ra hai người các ngươi nổi tiếng như vậy, ngươi cũng là tội phạm cưỡng gian sao?” Vương Viễn hỏi một cách thành thực.

Vật họp theo loài người phân theo nhóm, bạn của tội phạm cưỡng gian chắc chắn cũng không phải là người tốt.

“Hứ!” Phạm Dao đáp: “Lão phu khiêm tốn nhã nhặn và chính trực, nào phải loại người đó? Tiêu Dao Nhị Tiên này là nói tướng mạo tiêu sái đẹp trai nhé, hai người chúng ta chính là mỹ nam tử nổi tiếng trong võ lâm, hiểu chưa?”

“Tiêu sái đẹp trai? Mỹ nam tử?”

Vương Viễn đánh giá Phạm Dao từ trên xuống dưới, gật đầu đáp: “Bội phục bội phục! Ngươi còn không biết xấu hổ hơn cả lão tử!”

Phạm Dao này thật sự không thể mặt dày hơn được nữa, tướng mạo này còn là mỹ nam tử ấy hả… ít nhất Vương Viễn lớn lên còn giống người hơn, còn Phạm Dao này thì lại mang hình thù kỳ quái.

“Ta là vì nằm vùng mới phải tự hủy dung mạo! Cái này gọi là chuyên nghiệp!” Phạm Dao giải thích với vẻ dữ tợn.

“Dịch dung không được sao?” Vương Viễn hỏi ngược lại.

“Ngươi đừng nói chuyện với ta nữa!” Phạm Dao chán nản, quay đầu đi, cũng không thèm liếc mắt nhìn Vương Viễn lấy một cái.

Hòa thượng này chính là một thánh cãi lộn ngoan cố.

“Nửa đêm ngươi tới tìm ta rốt cuộc để làm gì? Sẽ không phải chỉ muốn xác nhận thân phận của ta thôi đấy chứ?” Vương Viễn truy hỏi.

Hệ thống sẽ không vô duyên vô cớ sắp xếp cho một NPC tới gây sự với người chơi, người này chắc chắn có chuyện.

Phạm Dao thành thật đáp: “Ta nhận được tin tức, bởi vì chuyện sáu đại phái bị vương phủ giam giữ, mà Trương giáo chủ của thần giáo chúng ta vượt vạn dặm xa xôi từ Tây Vực tới Trung Nguyên để nghe ngóng tin tức, ta còn tưởng ngươi là huynh đệ mà Trương giáo chủ phái tới, dự định tiếp ứng một chút, nhưng không ngờ ngươi lại là người của sáu đại phái.”

Chẳng trách Phạm Dao lại chủ động tiết lộ thân phận, hóa ra người này coi Vương Viễn thành thuộc hạ của Trương Vô Kỵ và lão, bản lĩnh thế này mà cũng đi nằm vùng, nhưng chuyện này ngược lại cũng khiến Vương Viễn vui vẻ trong lòng.

Suy cho cùng thì hắn cũng không phải là Thành Côn thật, cũng không quen thuộc với Nhữ Dương Vương phủ cho lắm, nghe nói Mẫn Mẫn Thiếp Mộc Nhi thông minh tuyệt đỉnh, lỡ như có một chút sai sót thôi, chắc chắn sẽ bại lộ, mà nếu có tên nội ứng cũ Phạm Dao này tiếp ứng, vậy cũng không dễ để lộ dấu vết.

“Ha ha, ngươi đoán không sai!”

Vương Viễn bắt đầu chém gió: “Tuy rằng ta là người của sáu đại phái, nhưng ta cũng là bạn của Trương giáo chủ! Ta tới nơi này là để nghe ngóng tin tức cho Trương giáo chủ.”

“Trương giáo chủ quen biết người của sáu đại phái sao?” Phạm Dao hỏi trong sự nghi ngờ.

“Đương nhiên!” Vương Viễn đáp: “Cha của Trương Vô Kỵ là ai, ngươi có biết không?”

“Không biết…” Phạm Dao lắc đầu.

“Vậy thì dễ xử rồi!” Vương Viễn thầm kêu một tiếng, sau đó bắt đầu nói hươu nói vượn: “Cha hắn tên là Trương Thúy Sơn, là Võ Đang Trương ngũ hiệp, sư gia của hắn Trương Quân Bảo, ngày trước chính là người của Thiếu Lâm tự chúng ta, luận vai vế, thì Trương Vô Kỵ còn phải gọi ta là ông nữa đấy, lúc hắn còn nhỏ ta đã biết hắn rồi, còn cứu mạng hắn nữa, cũng được tính là “mối quan hệ vào sinh ra tử” đi…”

Cảnh giới nói dối cao nhất chính là thật thật giả giả, giả giả thật thật, khiến người khó mà đoán được.

Những lời này của Vương Viễn bảy phần thật, ba phần giả, dọa cho Phạm Dao sững sờ, đã tin vào những lời này đến bảy, tám phần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận