Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1005: Thập Bộ Nhất Sát Phong Bất Bình

Song đội có Vương Viễn khắc chế BOSS này, hắn tiến lên dùng một chiêu [Kim Cương Bái Tháp] kéo BOSS lại, sau đó túm lấy cổ áo Đới Tung quật mình xuống đất, lại dùng [Bá Vương Liên Quyền] nện mạnh vào đầu gã.

Thương thay cho Đới Tung, gã còn chuyện kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra thì đã bị người chơi nện chết rồi.

Tống Dương nhận được thông báo của hệ thống, cảnh giới Lăng Ba Vi Bộ tăng lên…

Nối gót Mario, cô nàng là người thứ hai bị truyền thống ra ngoài động đá.

Đội ngũ hiện tại chỉ còn lại ba người là Vương Viễn, Bôi Mạc Đình và Bạch Hạc Lưỡng Sí. Họ đi tiến thẳng vào động đá thứ năm, Thập Bộ Sát Nhất Nhân.

Lần này, BOSS trong động không còn là các anh hùng Lương Sơn Bạc nữa mà là một kiếm khách, tên Phong Bất Bình.

“Ha ha!”

Phong Bất Bình nhìn thấy Bạch Hạc Lưỡng Sí thì không khỏi cười lạnh một tiếng: “Đệ tử khí tông hả?”

“Đúng vậy!”

Bạch Hạc Lưỡng Sí hỏi: “Chẳng lẽ các hạ là tiền bối phái Hoa Sơn?”

Sư phụ của Bạch Hạc Lưỡng Sí là Nhạc Bất Quần, người trước mặt lại tên là Phong Bất Bình, giống nhau chữ lót, quá nửa là tiền bối phái Hoa Sơn rồi.

Tha hương vạn dặm lại gặp người cùng quê, Bạch Hạc Lưỡng Sí thầm cảm thấy kích động không thôi.

“Hừ! Là đệ tử khí tông thì nạp mạng đi!”

Ai ngờ Phong Bất Bình không thèm cho hậu bối đồng môn mặt mũi, tay trái rung lên, đặt ngang trường kiếm, một luồng ánh kiếm lướt qua ngực Bạch Hạc Lưỡng Sí.

"Roẹt!”

Trường bào của Bạch Hạc Lưỡng Sí bị kiếm rạch một đường.

“Vờ lờ! Cái quỷ gì vậy?”

Không chỉ Bạch Hạc Lưỡng Sí mà ngay cả Vương Viễn và Bôi Mạc Đình cũng phải giật nảy mình trước tốc độ ra tay mau lẹ của Phong Bất Bình.

Lão già này coi vậy mà được đấy, ra tay nhanh như chớp.

Bạch Hạc Lưỡng Sí mặc dù là khí tông nhưng tốc độ ra kiếm pháp không hề chậm, đặt giữa nhóm cao thủ người chơi, tốc độ của hắn ta đã tính là cực nhanh.

Nhưng tốc độ của Phong Bất Bình còn hơn xa những gì Bạch Hạc Lưỡng Sí có thể tưởng tượng.

Nói đến thân pháp và tốc độ, không ai có thể so được với Bôi Mạc Đình, thế mà giờ đây y vẫn còn đang ngỡ ngàng, hoảng sợ.

Nếu kiếm vừa nãy là đâm Bôi Mạc Đình, y không dám chắc có thể tránh thoát vẹn toàn.

Vương Viễn nhìn rõ được đường kiếm của Phong Bất Bình nhưng thuộc tính hắn có hạn, cũng tự nhận không né tránh nổi, chỉ có thể dựa vào công phu, chơi cứng đối cứng với lão mà thôi.

Hoa Sơn tuy là môn phái tập trung nhiều người chơi nhất nhưng không ai tính là đại cao thủ cả, chưởng môn Nhạc Bất Quần cùng lắm mới cấp 125, cấp độ chưởng môn như vậy là khá yếu.

Vì vậy Hoa Sơn luôn bị người ta mắng là môn phái chỉ có thời kỳ trước, thời kỳ sau không có tiền đồ.

Nhưng trăm lần nghìn lần không ngờ đến, trong Hoa Sơn còn có cao thủ như vậy.

“Khá lắm! Nhạc Bất Quần võ công tầm thường nhưng lại có một đệ tử thực lực rất khá!”

Phong Bất Bình thấy Bạch Hạc Lưỡng Sí tránh được công kích của mình thì khẽ cười, đâm trường kiếm về trước, lấy tốc độ nhanh như mưa sa bão táp đâm liên tiếp mười ba kiếm.

“Kiếm Ngự Cửu Thiên!”

Lúc này Bạch Hạc Lưỡng Sí đã kịp chuẩn bị, không chật vật như trước nữa, hai ngón tay chập lại, trường kiếm trong tay hóa thành kiếm ảnh đầy trời, vờn quang tầng tầng lớp lớp.

“Keng keng keng keng!”

Kiếm ảnh đón đỡ từng đòn công kích của Phong Bất Bình, lão ấy thế mà lại phá vỡ kiếm ảnh hộ thân của Bạch Hạc Lưỡng Sí, vọt tới áp sát hắn ta.

“Cơ hội tốt!”

Thấy Phong Bất Bình đưa lưng về phía mình, Vương Viễn mà không tiến lên cho lão mấy cú đánh lén thì có lỗi với tư thế này quá. Nói là làm, Vương Viễn rút thiền trượng ra, dùng [Di Hình Hoán Ảnh] vọt tới sau lưng Phong Bất Bình, giơ vũ khí hướng thẳng vào gáy lão mà nện.

Nhưng nháy mắt khi thiền trượng đụng vào gáy Phong Bất Bình, nó lập tức bị văng ra.

[Hệ thống thông báo: BOSS đã chọn mục tiêu tấn công, ngoài người chơi mục tiêu ra không ai có thể tấn công.]

Kinh thật, Phong Bất Bình này là BOSS cá nhân!

Xem ra Phong Bất Bình này là BOSS dành riêng cho Bạch Hạc Lưỡng Sí.

Phong Bất Bình đâm một kiếm tới, Bạch Hạc Lưỡng Sí đặt ngang trường kiếm trong tay, rót nội lực vào thân kiếm, chắn trước người.

“Keng!”

Kiếm của Phong Bất Bình bị chặn lại.

“Hử?”

Vương Viễn thấy vậy thì hơi nhướng mày.

Phong Bất Bình thu trường kiếm lại, nhanh chóng chuyển mình, dùng một chiêu [Báo Đuôi Chân], cả người lăng không đạp liên tiếp ba phát lên thân kiếm của Bạch Hạc Lưỡng Sí.

Đệ tử Hoa Sơn nổi tiếng máu giấy, sợ nhất bị kẻ địch áp sát, [Báo Vĩ Cước] là một chiêu có thể đẩy lùi kẻ địch trong kiếm pháp Hoa Sơn.

Lão đạp liên tiếp ba phát, Bạch Hạc Lưỡng Sí bị buộc giật lùi về sau, lưng dán sát vào vách núi.

Phong Bất Bình hơi xoay người, cổ tay rung lên, lại đâm thêm mấy kiếm về phía Bạch Hạc Lưỡng Sí.

Bạch Hạc Lưỡng Sí dán lên vách núi liên tục xoay người.

“Keng! Keng! Keng!”

Kiếm của Phong Bất Bình rơi vào khoảng không, đâm trên vách đá, tia lửa văng ra khắp nơi.

Thân pháp của Bạch Hạc Lưỡng Sí có nhanh không? Nhanh!

Nhưng kiếm của Phong Bất Bình còn nhanh hơn!

Kiếm nọ nối tiếp kiếm kia, cực nhanh lại vô cùng chuẩn xác, liên miên không dứt, áp chế Bạch Hạc Lưỡng Sí một cách hoàn toàn.

Hiện tại hắn ta chỉ có thể miễn cưỡng né tránh, căn bản không có tí sức đánh trả nào.

“Ngươi bị ngu hả?”

Ông cha ta bảo “người ngoài cuộc lúc nào cũng sáng suốt hơn người trong cuộc” chớ có sai mà. Vương Viễn thực sự nhìn không nổi nữa, hét lên với Bạch Hạc Lưỡng Sí: “Ngươi đang so gì với lão hả? So kiếm đó!”

Vương Viễn đứng ngoài nhìn rõ ràng, kiếm pháp của Phong Bất Bình mặc dù nhanh nhưng nội lực không ra đâu vào đâu cả, sát thương gây ra vô cùng có hạn, công kích của lão Bạch Hạc Lưỡng Sí có thể tùy tiện ngăn chặn.

Nhưng giờ hắn ta đang bị tốc độ xuất kiếm của Phong Bất Bình hù dọa, lầm tưởng rằng kiếm pháp của người này đã cao minh như thế thì chắc chắn rất ác nên không dám đón đỡ công kích của lão.

Cứ thế, Bạch Hạc Lưỡng Sí bị cuốn vào tiết tấu của Phong Bất Bình…

Trong trường hợp hai người chém giết lẫn nhau, bị đối phương bắt được tiết tấu đồng nghĩa với việc cách thất bại không xa.

“Hả?”

Bạch Hạc Lưỡng Sí bị Phong Bất Bình đuổi đánh, thật ra cũng cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng kiếm của lão nhanh và tới dồn dập quá, đánh cho hắn ta không kịp trở tay chứ nói chi là suy nghĩ kĩ càng, tất nhiên không ý thức được mình bị cuốn vào tiết tấu của đối thủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận