Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1270: Tâm ma của Đoàn Dự

Suy nghĩ cẩn thận thì, phái Tiêu Dao này đúng là cũng có rất nhiều võ công khiến người ta không thể tưởng tượng được, [Bắc Minh thần công] [Tiểu Vô Tướng Công] đều có phương thức tu luyện khác hoàn toàn với các bộ võ học tầm thường khác.

“Dựa theo lời ngươi nói, chúng ta phải lựa chọn thứ tự theo thứ tự mà bọn họ chơi cờ?” Lúc này Vương Viễn cũng hiểu được ý của Tống Dương.

“Hẳn là như vậy.” Tống Dương nói.

“Vậy được, cứ nghe theo lời ngươi!” Vương Viễn cũng không phải là người bảo thủ, hiện tại hắn cũng đang lưỡng lự, lời giải thích của Tống Dương cũng không phải là không có đạo lý, vì thế hắn dứt khoát làm theo lời Tống Dương nói.

Sau khi xác nhận lựa chọn, bốn người đi về phía tâm ma của Đoàn Dự.

“Xoát!”

Lúc bốn người đi tới trước mặt tâm ma, tâm ma lập tức tản ra, cảnh tượng trước mắt mọi người thay đổi, nháy mắt cả đám bị truyền tống vào bên trong một sơn động.

Cảnh sắc bên trong sơn động đẹp cực kỳ, ánh sáng tràn ngập, bố cục xung quanh cũng thích đáng, hiển nhiên đã từng có người sống ở đây.

“Tí tách, tí tách...”

Giọt nước từ thạch nhũ rơi xuống hồ nước, tạo ra tiếng động rất êm tai.

“Nơi này trông rất quen...”

Nhìn cảnh vật xung quanh, Vương Viễn có chút thất thần, hắn có cảm giác bản thân giống như đã từng nhìn thấy nơi này rồi.

“Ta cũng cảm thấy rất quen.” Tống Dương cũng gãi đầu.

“Thật hả? Sao ta không có cảm giác gì cả?” Mario vừa lẩm bẩm, vừa quan sát hai bên.

“Ủa? Ở đây có một bức tượng đá!” Đột nhiên ở một bên khác vang lên giọng nói của Phi Vân Đạp Tuyết.

Mọi người nhìn về phía đó, chỉ thấy phía bên phải đại sảnh ở đằng sau vách núi đặt một bức tượng ngọc điêu khắc một thiếu nữ xinh đẹp, trông sống động như thật.

“Là Lang Hoàn Ngọc động!!”

Vương Viễn và Tống Dương đồng thời kêu lên thành tiếng.

Không sai nơi này chính là Lang Hoàn Ngọc động dưới chân núi Vô Lượng ở Đại Lý, bức tượng này không phải ai khác chính là nữ chủ nhân nhà họ Vương ở Tô Châu - Vương phu nhân.

Vương phu nhân đúng là “cực phẩm”, còn mang cả xuân cung đồ trên người, nghĩ thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy kích động rồi.

“Lang Hoàn Ngọc động? Nghe qua có chút quen tai...” Mario và Phi Vân Đạp Tuyết như như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Ai nha, sao nơi này còn có một người nữa?”

Trong lúc suy nghĩ, Tống Dương đi tới trước mặt tượng đá, chỉ thấy có một người quỳ dưới chân tượng đá, người nọ mặc một bộ áo xanh, mặt cúi xuống dưới đất, không nhìn thấy rõ khuôn mặt, nhưng cách ăn mặc này trông giống như một vị quý công tử.

Nghe thấy giọng nói của Tống Dương, người nọ si ngốc ngẩng đầu lên, nhìn Tống Dương nói: “Thần tiên tỷ tỷ... Hôn ta một cái...”

“A...”

Tống Dương đỏ mặt, có chút ngượng ngùng lùi về phía sau lưng Vương Viễn.

“Con mẹ nhà ngươi!” Thấy tên háo sắc này dám can đảm trêu chọc Tống Dương, Vương Viễn giận tím mặt, lập tức đá một cước vào vai của người nọ.

“Ai nha...”

Vị nam tử kia hét thảm một tiếng, bị Vương Viễn đá ngã lăn ở trên mặt đất, lúc này mọi người cũng trông thấy dáng vẻ của người nọ.

Chỉ thấy khuôn mặt của gã vô cùng anh tuấn, ánh mắt si ngốc, khóe miệng còn chảy nước miếng, đúng là anh bạn Thế Tử Đại Lý - Đoàn Dự.

“Đoàn Dự? Tên nhãi nhà ngươi nằm bò ở đây làm gì? Kéo quần lên đã rồi hẵng nói, ba lăng nhăng không!” Vốn Vương Viễn còn định đạp thêm một đạp, nhưng sau khi nhìn thấy người nọ thế nhưng lại là Đoàn Dự, hắn không khỏi kinh ngạc hỏi.

“Ngươi biết ta à...” Đoàn Dự giống như không hề quen biết Vương Viễn, gã vừa kéo quần, vừa si ngốc nói: “Đương nhiên là ta tới đây để chơi với thần tiên tỷ tỷ của ta... Ta muốn sống với nàng suốt quãng đời còn lại.”

“Chuyện này...”

Nghe thấy những lời Đoàn Dự nói, mọi người không nhịn được mà cảm thấy ớn lạnh.

Thời đại đã phát triển tới ngày nay, có khuynh hướng nào mà mọi người chưa từng chứng kiến, nam và nam, nữ và nữ, còn có mấy kẻ thích động vật nhỏ cũng không phải là ít, nhưng khuynh hướng của Đoàn Dự hiển nhiên là có hơi kinh khủng, tên này vậy mà lại thích một cục đá... Không chỉ vượt qua ranh giới giống loài sinh vật, thậm chí đối tượng còn không phải là sinh vật, má nó chứ.

[Hệ thống nhắc nhở: Ngươi nhận nhiệm vụ [Trân Lung Ảo Trận] trận đầu tiên [Si]]

Cấp bậc nhiệm vụ : Kinh Thế Hãi Tục.

Nội dung nhiệm vụ : Tiêu diệt tâm ma của Đoàn Dự 0/1.

Phần thưởng nhiệm vụ : Không biết.

Bối cảnh nhiệm vụ : Đoàn Dự vì tình mà trở nên ngu muội, trong lòng đã sinh ra tâm ma, cần phải giúp gã thanh trừ ma chướng nơi đáy lòng.

Nhiệm vụ nhắc nhở : Không thể giết chết Đoàn Dự.

Tâm ma, chính là một tia “Niệm” – tâm sự thầm kín được che giấu kỹ nhất trong trái tim con người, Đoàn Dự nhìn qua có vẻ như là một vị quý công tử nhẹ nhàng phong độ, ai ngờ tia “Niệm” của gã lại biến thái như vậy.

Hư Trúc phá ván cờ Trân Lung này là để tiêu diệt tâm ma của đám Đoàn Dự, bốn người Vương Viễn là quân cờ của Hư Trúc, mục đích cuối cùng tất nhiên là tiêu diệt tia “Niệm” này ở trong lòng Đoàn Dự.

Cách đơn giản nhất để tiêu diệt tia “Niệm” này tất nhiên là trực tiếp giết chết Đoàn Dự, nhưng nhiệm vụ lại yêu cầu không thể giết chết gã.

Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, cũng không thể lấy danh nghĩa chữa bệnh mà giết người ta được, tuy rằng người chết sẽ không mắc bệnh lần nữa, nhưng đây không phải là một việc làm đúng đắn.

Một khi đã như thế, vậy chỉ có thể khuyên thôi!

Vương Viễn bước về phía trước, há mồm chuẩn bị lừa gạt tên nhãi này.

Nhưng không đợi Vương Viễn nói gì, Đoàn Dự đã nói: “Các ngươi là do phụ vương ta phái tới khuyên ta trở về sao? Ta khuyên các ngươi vẫn nên bỏ suy nghĩ này đi, cha nói đạo lý với ta ba ngày ba đêm, còn điểm huyệt đạo của ta, không phải cũng không khuyên được ta về sao? Ta muốn ở bên thần tiên tỷ tỷ cả đời, cái gì mà hoàng đế nước Đại Lý chứ, ta không muốn làm.”

Mọi người: “...”

Được rồi, tên Đoàn Dự này đúng là một kẻ si tình.

Vương Viễn định khuyên gã hãy nghĩ về cha mẹ, nghĩ về quốc dân, không đi làm hoàng đế đi, lại ở lại đây trông coi tượng ngọc cả đời – một việc vô nghĩa đến mức nào chứ... Nếu thật sự không được thì trực tiếp đánh một trận, đánh cho phục thì thôi, nhiệm vụ chỉ nói là không cho giết, lại không nói là không cho đánh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận