Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 933: Còn đây là kế điệu hổ ly sơn

Sau khi hai người Vương Viễn lao ra khỏi Lang Hoàn Ngọc Động, chỉ thấy người chơi dưới chân núi đã bò lên đông nghìn nghịt.

"Cởi quần áo!"

Vương Viễn thấy thế thì quay đầu ra lệnh cho Tống Dương.

"Lưu manh! Lúc nào rồi mà ngươi còn lưu manh như vậy!" Tống Dương đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận.

"Lưu ông nội ngươi ấy!"

Vương Viễn tức giận nói: "Ngươi ăn mặc rực rỡ như vậy, là sợ người khác không bắt được ngươi có phải không?"

Trong lúc chạy trối chết, đương nhiên càng khiêm tốn càng tốt. Một thân quần áo này của Tống Dương đã không chỉ đơn giản là cao sang rực rỡ nữa, mà là một cái bóng đèn sáng lóa, đi tới đâu cũng khiến người ta quay đầu lại nhìn.

"À à à!"

Vương Viễn giải thích như vậy, Tống Dương lập tức hiểu ý, vội vàng cởi bộ thời trang trên người ra.

"Đưa ta!"

Vương Viễn vươn tay tới nới.

"Đưa ngươi?"

Tống Dương có chút nghi ngờ: "Ngươi lấy quần áo của ta làm cái gì, ngươi là đồ biến thái!"

"Bớt nói nhảm đi! Ngươi cho rằng cởi quần áo xong, là hai chúng ta có thể đi ra ngoài hay sao?" Vương Viễn chỉ xuống dưới chân núi nói: "Các cửa ra ở núi Vô Lượng đều có trạm kiểm soát, hiện tại nhất định đều đã bị phong tỏa. Cho dù chúng ta có thể trốn thoát khỏi những người chơi trên núi, thì chỉ cần trạm kiểm soát còn người, chúng ta vẫn không xuống núi được, kể cả dưới chân núi vẫn sẽ có người của bọn họ.

Ở trong thôn làng, Vương Viễn đã bị người trong nhà bao vây chặn đánh nhiều năm mà luyện ra một thân bản lĩnh chạy trốn, cực kỳ có kinh nghiệm đối với việc bị bao vây, lúc này phân tích vô cùng chuẩn xác.

Đám người chơi bang phái lớn này không phải là mấy người tào lao tùy tiện tập hợp lại. Họ đã chơi trò chơi trong bang phái nhiều năm như vậy, có được kinh nghiệm tác chiến cực kỳ phong phú.

Trong lúc hai người Vương Viễn bị vây ở trong động, người dưới chân núi đã tổ chức ra ba phòng tuyến.

Đội lục soát núi, đội chặn đường, đội đuổi giết trong trấn nhỏ dưới chân núi.

Tất cả đã sớm phong tỏa chặt chẽ núi Vô Lượng.

"Hả... Vậy làm sao bây giờ?"

Tống Dương chỉ biết có đánh nhau, rơi vào loại tình huống này, đương nhiên sẽ gửi gắm hy vọng lên người Vương Viễn.

"Điểm sống lại trong trấn nhỏ dưới chân núi chắc chắn cũng đã bị bao vây, dù chúng ta chết cũng không đi ra được!" Vương Viễn khẳng định nói: "Hiện tại, biện pháp duy nhất chính là khiến cho bọn họ dời mục tiêu!"

"Dời mục tiêu?" Tống Dương suy nghĩ một chút lại hỏi: "Làm thế nào dời đi được?"

"Điệu hổ ly sơn!"

Vương Viễn nói: "Bộ thời trang này của ngươi quá rõ ràng, chắc chắn bọn họ đã xem ngươi thành mục tiêu, chỉ cần dẫn bọn họ rời đi, thì hai người chúng ta có thể sống một!"

"Được, vậy để ta dẫn bọn họ rời đi! Ngươi nhân cơ hội chạy trốn!"

Tống Dương không chút do dự chuẩn bị xuống núi.

Cô nương Tống Dương này lòng dạ ngay thẳng, thời khắc mấu chốt vẫn luôn tin tưởng Vương Viễn vô điều kiện, chỉ cần Vương Viễn nói ra cô nàng sẽ không do dự mà nghe theo.

"Ngươi dẫn cái rắm!"

Vương Viễn nói: "Chuyện nguy hiểm như vậy, sao có thể để cho con gái làm. Ta dẫn!"

"Ngươi dẫn thì sẽ không nguy hiểm sao?" Tống Dương hỏi lại.

"Ít nhất thì khả năng chạy thoát vẫn cao hơn so với ngươi một chút!" Vương Viễn vỗ ngực nói.

Lời này của Vương Viễn cũng không phải nói khoác.

So với Tống Dương, Vương Viễn không chỉ có thân thủ tốt hơn, lại có một thân Kim Cương Bất Hoại Thần Công nên năng lực sinh tồn càng mạnh. Huống chi, từ sau khi học được Thần Hành Bách Biến, thân pháp của Vương Viễn đã trực tiếp thăng cấp thành cao thủ khinh công, tốc độ chạy trốn không hề kém hơn Tống Dương.

Một điểm quan trọng nhất, Vương Viễn rất lươn lẹo, cho dù là phân tích chiến thuật hay là ứng biến hiện trường, thì nhóc ngốc như Tống Dương đều đuổi không kịp.

Để cho một cô gái ngốc như Tống Dương đi dẫn kẻ địch, Vương Viễn thật sự lo lắng...

"Vậy... được rồi!"

Tống Dương cũng biết, bản thân ở các phương diện khác thật sự không bằng Vương Viễn, sau khi do dự một chút thì đưa thời trang cho Vương Viễn.

Vương Viễn không nói hai lời, lập tức mặc thời trang của Tống Dương lên người mình.

"Phốc..."

Trong trường hợp nghiêm túc thế này mà Tống Dương vẫn không nhịn được cười ra tiếng.

Một bộ thời trang rực rỡ như vậy, người con gái nào mặc cũng trở nên nổi bật. Nhưng một hòa thượng béo lại mang vẻ mặt dữ tợn như Vương Viễn mặc vào, cảm giác kia thật sự khiến người ta khó nói nên lời.

"Cười con khỉ! Ngươi rốt cuộc biết ngươi mặc vậy trong mắt người khác là dạng gì rồi chứ." Thấy Tống Dương dám cười nhạo mình, Vương Viễn trả lời lại một cách mỉa mai.

"Ít nhất ta có khuôn mặt đẹp!" Tống Dương cười nói.

"Hừ! Trang điểm lên thì ai cũng đẹp hết!" Vương Viễn bĩu môi: "Xem cho kỹ, anh đây biểu diễn tuyệt kỹ cho ngươi nhìn!"

Nói xong, Vương Viễn phát động Thuật Dịch Dung.

Cùng lúc đó, toàn thân Vương Viễn vặn vẹo, sau đó biến thành bộ dạng của Tống Dương.

Tống Dương mở to hai mắt, nghẹn họng.

"Tìm một chỗ nấp cho kín! Thấy bọn họ đuổi theo ta thì ngươi ở phía sau bọn họ trốn ra biết chưa?" Vương Viễn dặn dò Tống Dương một câu, sau đó xoay người đi tới dưới chân núi, còn mở hiệu ứng đặc biệt của thời trang lên cao nhất.

Vì để làm nổi bật sự trân quý của thời trang, nên hiệu ứng đặc biệt của thời trang được làm vô cùng khoa trương, nhất là phương diện ánh sáng, vừa lộng lẫy, vừa nhiều màu.

Hiệu ứng đặc biệt được Vương Viễn bật hết cỡ, ở trong núi rừng u ám giống như một bóng đèn, cảm nhận về độ tồn tại mạnh y hệt đom đóm trong đêm tối đen như mực.

Người chơi dưới chân núi lập tức chú ý thấy Vương Viễn.

"Lòe loẹt, một thân thời trang, không sai, chính là cô ta!"

Sau khi nhìn thấy Vương Viễn, người lên núi đều xác định mục tiêu, nhất thời giống như ong vỡ tổ xông về phía hắn.

"Còn hòa thượng đâu rồi? Không phải là bọn họ muốn dời đi lực chú ý của chúng ta đấy chứ?" Người chơi dưới chân núi nhiều như vậy, khó tránh khỏi có mấy người đầu óc minh mẫn, nhìn ra chiêu trò của Vương Viễn.

Nhưng dù có nhìn ra cũng vô dụng, những người chơi này đều là lâm thời tập hợp thành tổ đội, không phải người từ cùng một bang phái, giữa đôi bên khuyết thiếu phần tín nhiệm cơ bản nhất, người nào cũng có tâm tư riêng.

Nay thật vất vả mới tìm được một mục tiêu, ai chịu bỏ qua chứ. Về phần hòa thượng ở đâu, tất nhiên không ai rảnh bận tâm. Người người nối đuôi nhau, chỉ mong bản thân là người đầu tiên xông tới cướp được bí tịch vào tay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận