Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 905: Lão cẩu Đoàn Chính Thuần

“…”

Thấy một màn này, Vương Viễn không khỏi nhướn mày, trong lòng có hơi kinh ngạc.

Sát sinh đối với người chơi mà nói, ngược lại cũng là chuyện quá ư là bình thường, cho dù Vương Viễn là một hòa thượng, nhưng dưới tay hắn cũng có không ít vong hồn, nhưng trong trò chơi đánh quái tăng cấp là tình trạng bình thường, người Vương Viễn giết cũng đều là ác thú sơn tặc, đây cũng xem như hợp tình hợp lý.

Cô gái nhỏ này là một NPC, lớn lên đáng yêu như vậy, nhưng ra tay lại đẫm máu tàn nhẫn như thế, hoàn toàn không khớp với hình tượng của ả ta, thực sự khiến người có hơi không yêu thích nổi.

Đương nhiên, Vương Viễn cảm thấy kinh ngạc cũng không phải chỉ vì thủ đoạn tàn nhẫn của cô gái này, mà là thủ pháp của con nhóc này vô cùng tuyệt vời, rất có vài phần phong cách của phái Tiêu Dao.

Vương Viễn là một người tập võ chân chính, nên vẫn rất hiểu những động tác chiêu thức này.

Trong giây lát, thiếu nữ đó giơ cần câu lên, trực tiếp đâm năm con cá thịt trắng và cá trích, xuyên thành một chuỗi trên cần câu, rồi lại thuận tay vung một cái, quẳng mấy con cá đó vào trong hồ.

Người câu cá đó nói với vẻ mặt u ám: “Cô gái nhỏ tuổi tác còn trẻ, mà làm việc đã ngoan độc như vậy rồi, ngươi muốn bắt cá cũng được thôi, nhưng đâm chết cá lại không ăn, vô cớ sát sinh, là có lý do gì?”

“Ta thích vô cớ sát sinh đấy, ngươi tính sao?”

Thiếu nữ làm mặt quỷ với người đánh cá, hai tay dùng sức, định bẻ gẫy cần câu. Nhưng cần câu đó cũng không biết được làm từ chất liệu gì, cho dù cô gái đó dùng sức thế nào cũng không bẻ cong được.

“Ha ha!” Người câu cá thấy thế thì cười lạnh bảo: “Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn bẻ gãy cần câu của ta sao?”

“Hừ!”

Cô gái thẹn quá hóa giận, lập tức thuận tay vung một cái, ném cần câu vào trong nước.

Đối với một người thích câu cá mà nói, cần câu chính là gốc rễ sinh mệnh, thấy cần câu của mình bị ném vào trong nước, người đánh cá giận tím mặt: “Đồ khốn nạn! Vậy mà lại dám ném cần câu cá của ta!”

Nói xong, y duỗi tay, tóm về phía đầu vai của cô gái áo tím.

“Cứu với, giết người rồi!” Cô gái áo tím đó kêu một tiếng, lùi về sau một bước, vung tay phải về sau, trong tay xuất hiện một vật.

Thứ đó toàn thân trong suốt, giống vải lại không giống vải, khá là kỳ quái.

“Không ổn!”

Vương Viễn híp mắt, lớn tiếng nhắc nhở: “Lão huynh, mau tránh ra!”

Dầu vậy hắn nói cũng đã muộn rồi, người đánh cá còn chưa phản ứng được chuyện gì đã xảy ra, thì cô gái áo tím đã giơ tay lên, ném thứ trong tay lên người y.

Bấy giờ Vương Viễn mới thấy rõ thứ mà cô gái kia đang cầm trong tay là gì, đó là một chiếc lưới đánh cá được làm từ những sợi tơ cực nhỏ.

Dây tơ mảnh như tóc, lại còn trong suốt nữa nhưng bền cực kỳ, vừa chạm vào vật là lập tức co lại, người câu cá lọt lưới, cố sức giẫy giụa nhưng càng cử động dây càng thắt chặt, chốc lát cả người đã bị cuốn thành chiếc bánh chưng, không nhúc nhích được gì.

“Tiểu yêu nữ, mau thả ta ra!!!”

Người câu cá bị mắc kẹt trong lưới lớn tiếng gào thét.

Cô bé kia lại quay đầu liếc nhìn Vương Viễn.

Vương Viễn không thèm để ý, tiến đến cạnh người câu cá, tóm lưới kéo lên.

“Í”

Kéo rồi hắn mới ngạc nhiên nhận ra chiếc lưới này còn bền hơn mình tưởng.

Với sức lực của Vương Viễn, nếu dùng hết sức dĩ nhiên sẽ kéo được, nhưng vì trong lưới có người, chất liệu lại quá mảnh, khó tránh khỏi việc sẽ làm người ta bị thương.

“Nhanh xé lưới ra, nếu không ta sẽ xé xác ngươi!”

Vương Viễn trợn mắt khiển trách cô gái mặc áo tím.

“Ngươi dám!”

Cô gái áo tím trợn tròn mắt, tay trái khẽ vỗ nhẹ vào ống tay áo phải, một chùm sáng xanh lục lóe lên, bắn về phía người câu cá cạnh Vương Viễn.

Hai người đứng cách nhau cùng lắm hai mét, tốc độ của ám khí phải nói là cực nhanh.

Vương Viễn không thèm nhìn tới, giơ tay lên chắn trước người người câu cá, thầm vận chuyển nội lực.

“Đinh! Đinh! Đinh…”

Một tràng tiếng động lạ vang lên, từng chiếc châm độc bị chưởng lực của Vương Viễn đánh rớt xuống đất.

Hắn duỗi bàn tay còn lại về trước, bắt lấy bả vai cô gái áo tím, nhấc lên ném bay ra ngoài.

“Ùm” một tiếng, cô gái đó bị quăng tõm xuống nước.

Vương Viễn nhìn đống châm rơi lả tả trên mặt đất mà tức giận không thôi, cây nào cây nấy trên đầu đều có màu xanh lục, hiển nhiên có tẩm kịch độc, hắn chợt cảm thấy hối hận vì mới rồi ra tay quá nhẹ, đáng nhẽ nên đập một chưởng cho cô ta chết luôn mới phải.

“Chuyện gì xảy ra thế?”

Ngay lúc Vương Viễn định chờ cô gái kia lên bờ rồi bồi thêm một chưởng nữa thì đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, chỉ thấy một nam nhân trung niên từ xa bước tới.

Người này mặt vuông chữ điền, thoạt nhìn bốn năm mươi tuổi, trong rất uy vũ, khinh bào buộc hờ, trang phục khá tự nhiên và phóng khoáng, chẳng phải ai khác chính là Đoàn Chính Thuần.

“Là ngươi!”

Sau khi nhìn thấy Vương Viễn, sắc mặt Đoàn Chính Thuần rất phức tạp.

Y không biết nên bày ra biểu cảm thế nào khi đứng trước mặt hòa thượng này, mặc dù hắn đã cứu con mình, vớt lấy thể diện của nước Đại Lý, nhưng cũng từng ra tay giết con gái mình… người vừa có ân vừa có oán, Đoàn Chính Thuần cực kỳ khó xử.

“Đoàn Vương gia!”

Lễ nghi của Vương Viễn vẫn rất chu toàn, hắn chắp tay thi lễ với Đoàn Chính Thuần.

Đoàn Chính Thuần nhìn người câu cá trên mặt đất, buồn bực hỏi: “Chử huynh đệ, ngươi làm sao vậy?”

“Tiểu yêu nữ dùng yêu pháp hại ta, may có Ngưu đại sư ra tay tương trợ…” Chử Vạn Lý thuật lại chuyện vừa rồi, cuối cùng còn bồi thêm một câu: “Ta mắc kẹt trong lưới đánh cá, khiến Vương gia mất mặt rồi.”

“Được rồi Chử huynh đệ!” Đoàn Chính Thuần khoát tay, quay sang hỏi Vương Viễn: “Nếu đến cả Ngưu đại sư cũng không phá được lưới đánh cá này, e rằng chỉ có tiểu yêu nữ kia mới làm được, hiện giờ người đâu rồi?”

“Trong nước đó!”

Vương Viễn chỉ mặt hồ, trong giọng nói mang theo vẻ buồn bực.

Người bình thường rớt xuống nước sớm đã nổi lên rồi, cô gái kia chìm trong nước

“Hay là chết đuối rồi!” Đoàn Chính Thuần sửng sốt, chợt lên tiếng hô: “A Tinh! A Tinh! Mau lại đây!”

“Có chuyện gì gấp? Ta không ra!”

Lúc này một giọng phụ nữ quyến rũ truyền đến từ trong rừng trúc, vừa nghe giọng điệu là biết đây cũng là một người bướng bỉnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận