Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 353: Khuyên bảo bằng vũ lực

"Thật à?"

Vương Viễn mỉm cười, vươn tay trái nắm lấy thiết đỉnh bên cạnh, sau đó vung tay lên, sử dụng một chiêu Thích Già Trịch Tượng Công, thuận tay ném thiết đỉnh về phía Băng Hỏa Độc Long.

"Đậu mòe!!!"

Mọi người nhìn thấy cảnh này mà muốn rớt tròng mắt ra.

Thiết đỉnh nọ khá lớn, nặng khoảng chừng bốn năm trăm cân, với tu vi hiện tại của người chơi, muốn nâng lên đã hơi khó khăn, nhưng hòa thượng trước mặt này hời hợt ném thiết đỉnh đi mà chẳng tốn chút sức nào. Má, đây cần phải có sức lực lớn bao nhiêu?

Chuyện càng đáng sợ hơn chính là, chiếc thiết đỉnh này bay thẳng về phía Băng Hỏa Độc Long một cách cực chuẩn xác.

Phải biết rằng, vật thể càng nặng thì càng khó khống chế, ném một thiết đỉnh nặng bốn đến năm trăm cân mà có thể khống chế chuẩn xác như thế, có thể thấy thứ này trong tay Vương Viễn cứ như ám khí vậy, biến nặng thành nhẹ, tùy ý ném đi.

Lúc đầu mọi người chỉ suy đoán là Vương Viễn bật hack mà thôi, sau khi thấy rõ rõ sức lực kỳ quái của hắn thì không khỏi hoài nghi thực sự.

Vương Viễn ném thiết đỉnh đến cực bất ngờ, đến lúc Băng Hỏa Độc Long phản ứng lại thì nó đã bay đến trước mặt hắn ta.

Hắn ta muốn né tránh dĩ nhiên là đã không còn kịp rồi.

Đối mặt với thiết đỉnh đang bay tới, Băng Hỏa Độc Long xiết chặt ánh mắt, vững vàng đứng trung bình tấn, tay phải vẽ một vòng tròn giữa không trung, đan điền vận chuyển đủ nội lực đột ngột đánh một chưởng ra.

Kháng Long Hữu Hối!!!

"Ầm!!!"

Một tiếng động thật lớn vang lên, một chưởng của Băng Hỏa Độc Long in dấu trên thiết đỉnh, chớp mắt khi hai bên va chạm nhau, hắn ta chợt cảm thấy một sức mạnh như dời non lấp biển xông tới. Ngay sau đó khí huyết trong người hắn ta cuồn cuộn lên, nội tức hỗn loạn, hai chân mềm nhũn, trước mắt tối sầm lại, không tự chủ được lùi về sau một bước.

"Uỳnh!"

Cùng lúc đó, thiết đỉnh bị một chưởng vỗ tới, đập ầm ầm xuống chỗ cách Băng Hỏa Độc Long không xa. Lực ném của Vương Viễn lại thêm chưởng lực mạnh mẽ của Băng Hỏa Độc Long khiến hai người chơi Cái Bang đứng gần đó trực tiếp bị đập bay màu.

Đợi khi thiết đỉnh rơi xuống, chỉ thấy chính giữa nó in chình ình một dấu bàn tay thật sâu.

"Hít..."

Mọi người nhìn thấy dấu bàn tay trên thiết đỉnh thì đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.

Trong giang hồ, người chơi có chưởng lực làm vỡ bia nứt đá không hiếm thấy, thế nhưng thiết đỉnh này được rèn đúc từ gang thép, vô cùng cứng rắn, chỉ một chưởng mà có thể đánh ra dấu bàn tay rõ ràng như vậy, chưởng lực quả nhiên khủng bố cực kỳ.

"Hử?"

Ngay cả Vương Viễn khi nhìn thấy cảnh tượng nọ cũng không khỏi nhíu lông mày.

Thích Già Trịch Tượng Công là một môn võ học vô cùng kỳ lạ, lực tay của người sử dụng càng cao thì uy lực khi ném ám khí càng nặng sẽ càng mạnh.

Thiết đỉnh chí ít cũng nặng mấy trăm cân, lại bị người có lực tay đáng sợ như Vương Viễn ném ra, không có ai hiểu rõ uy lực của ám khí kia hơn hắn. Nếu Băng Hỏa Độc Long né tránh mau thì chẳng đáng ngạc nhiên nhưng tên này lại cứng đối cứng đánh một chưởng đẩy lệch ám khí ra, tu vi quyền chưởng như thế đúng là mạnh mẽ vô cùng.

Người này được gọi là cao thủ đệ nhất Cái Bang cũng không phải không có lý.

Mà lúc này Băng Hỏa Độc Long lại trắng bệch mặt, tay run nhè nhẹ, cố hít sâu mấy hơi mới ép được khí huyết đang cuồn cuộn trong người xuống.

Đây gọi là người kém cỏi xem trò vui còn cao thủ xem cách thức.

Trong mắt người chơi tầm thường mà nói, một chưởng của Băng Hỏa Độc Long đã cản lại được đòn tấn công của Vương Viễn, xem như thắng một bậc, nhưng chỉ có bản thân cao thủ Cái Bang kia mới biết tình cảnh bây giờ của hắn ta thực sự ra sao.

Mới đánh qua một hiệp thôi mà Băng Hỏa Độc Long đã được lãnh giáo thủ đoạn của hòa thượng trước mặt. Để cản lại đòn tấn công vừa nãy, hắn ta cơ hồ đã dùng tới công lực cả đời, lúc này nếu Vương Viễn thừa cơ nhảy lên bổ thêm một chưởng thì hắn ta cũng không ngăn nổi.

Băng Hỏa Độc Long cũng là một cao thủ tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ, là cột cờ của Cái Bang, những cao thủ cùng cấp bậc hắn ta đã thấy không ít nhưng người chơi có tu vi như Vương Viễn thì hắn ta mới thấy lần đầu.

Nếu là người chơi bình thường, tất nhiên sẽ kêu gào Vương Viễn bật hack, nhưng Băng Hỏa Độc Long lại rõ tu vi của hắn chắc chắn không phải hack.

Hack là lợi dụng chương trình ngoài, cưỡng ép tăng lên thực lực của người chơi, khiến đối thủ thua mà chẳng hiểu tại sao, giống như cho một đứa bé trang bị vũ khí mạnh nhất vậy, mặc dù có nguy hiểm nhưng trình độ thao tác bản thân và thuộc tính lại không hề cân xứng.

Mà Vương Viễn bất kể là tu vi võ học hay thao tác cũng tiêu chuẩn, đều mang đến cảm giác phong độ của cao thủ, loại khí chất này hack không mô phỏng ra được.

Mà Băng Hỏa Độc Long là cao thủ, dĩ nhiên có thể cảm nhận được khí chất này trên người Vương Viễn.

Có thực lực như thế, bật hack chỉ vẽ rắn thêm chân thôi! Dù sao hack cần nhiều hiểu biết về công nghệ thông tin và là hành vi nguy hiểm, chuyện bản thân có thể làm được mà còn bất chấp làm chuyện nguy hiểm đó thì đúng là ngu xuẩn.

"Ha ha!"

Khi Băng Hỏa Độc Long đang thầm than thở, Vương Viễn cười ha ha nói: "Độc Long huynh quả nhiên có chưởng pháp rất tuyệt, Ngưu mỗ đã được mở mang tầm mắt rồi, giờ mọi người có thể đi được hay chưa?"

"…"

Băng Hỏa Độc Long đưa mắt nhìn Vương Viễn, lại nhìn người xung quanh, suy tư một lát rồi cuối cùng nói với nhóm người Cái Bang với vẻ vô cùng bất đắc dĩ: "Các vị huynh đệ, chúng ta đi thôi!"

Băng Hỏa Độc Long tính tình hơi nóng nảy nhưng cũng không phải kẻ ngốc.

Trong giang hồ, nắm đấm lớn chính là đạo lý.

Hắn ta đã thấy được thực lực của Vương Viễn, biết rõ người này cực kỳ không dễ chọc, hơn nữa hòa thượng này nói ra tay là ra tay luôn, chẳng thèm nói lý lẽ. Tên này ngay cả Bạch Thế Kính cũng nói phát giết luôn, huống chi là người chơi Cái Bang bình thường.

Đây là nơi nào? Thiếu Lâm tự đó!

Nếu ra tay ở đây thật, Vương Viễn giết một trăm đệ tử Cái Bang cũng chỉ mất chút điểm anh hùng mà thôi. Mà đệ tử Cái Bang dám động hắn ti tí, những võ tăng Thiếu Lâm sẽ lập tức khiến tất cả những người đang ở đây được trải nghiệm thế nào chính phái đứng đầu thiên hạ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận