Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1041: Kim ốc tàng kiều

"Một lời đã định!"

Cầu Thiên Xích đồng ý, Vương Viễn nói: "Hiện tại ta sẽ giúp bà ra ngoài."

"Ra thế nào?"

Đạo Khả Đạo nhìn lên trên, có chút khó tin.

Miệng động cách mặt đất khoảng trăm trượng, hơn nữa trong động lại trống trải, không có điểm dừng chân, cho dù tất cả mọi người đều biết khinh công, thì bay lên một lần cũng chỉ được bảy tám trượng, vẫn còn kém trăm trượng rất nhiều.

"Đương nhiên là đi ra! Ngươi đã quên ta có thể bay sao?"

Vương Viễn quay đầu vỗ Tống Dương: "Ngươi hẳn là tự ra được nhỉ."

"Có thể!"

Tống Dương lại triệu hồi Tiên Hạc của mình ra.

Vương Viễn lấy một bó dây thừng từ trong ngực ra nói: "Ngươi bay lên đi, sau đó lại kéo ta lên!"

Bị NPC lừa quá nhiều, trong túi của người chơi giang hồ có rất nhiều thứ đồ kỳ quái, đuốc, dây thừng, đều là đồ vật cần thiết cơ bản.

"Hiểu rồi!"

Tống Dương nhận lấy dây thừng của Vương Viễn, nhảy lên lưng hạc.

"Cạc cạc!"

Tiên Hạc kêu lên một tiếng quái dị, chở Tống Dương bay vút lên, hóa thành một bóng đen bay ra khỏi miệng động.

Không qua bao lâu, một dây thừng buông xuống từ trên miệng động.

Tống Dương là một hiệp nữ võ công cao cường, mặc dù lực cánh tay không cường hãn như Vương Viễn, nhưng kéo người trăm cân cũng không thành vấn đề.

Sau khi kéo Vương Viễn ra khỏi miệng động, Vương Viễn lại thả dây thừng xuống, theo thứ tự kéo mọi người ra khỏi địa huyệt.

"Ha ha ha! Lão tặc Công Tôn Chỉ, ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu!"

Sau khi Cầu Thiên Xích thấy được ánh mắt trời thì cười lên đầy quái dị.

Giọng điệu vô cùng thê lương, giống như lệ quỷ chịu oan mà chết.

"Được rồi! Đừng nói nhảm nữa!"

Vương Viễn cắt ngang mấy lời hùng hồn của Cầu Thiên Xích: "Hiện tại việc quan trọng nhất là tìm được Tiểu Long Nữ, nếu không đợi tới ngày đại hỉ của Công Tôn Chỉ, Tuyệt Tình Cốc chắc chắn sẽ bị phòng bị nghiêm ngặt."

"Cái gì?"

Vương Viễn vừa dứt lời, Cầu Thiên Xích đã tức giận nói: "Lão nương còn chưa chết, lão tặc Công Tôn kia đã dám tìm vợ mới?"

Nói tới đây, Cầu Thiên Xích quay đầu chất vấn Công Tôn Lục Ngạc: "Ngạc Nhi, rốt cuộc là chuyện gì? Nữ nhân kia có lai lịch thế nào?"

"Chuyện này..."

Công Tôn Lục Ngạc nhỏ giọng nói: "Con... Con cũng không biết, chỉ biết cô dâu kia họ Liễu, là cha mang từ ngoài cốc về."

"Liễu cô nương?"

Vương Viễn nghe vậy khẽ nhăn mày nói: "Dương liễu?"

"Hình... hình như là vậy."

Nghe Vương Viễn hỏi thế, dường như Công Tôn Lục Ngạc cũng nhận ra gì đó.

"Không phải ngươi nói, Tuyệt Tình Cốc không có người ngoài sao?" Vương Viễn chất vấn.

Dương liễu dương liễu, Dương Quá họ Dương, Liễu cô nương này cố tình lại mang họ Liễu, tám phần chính là Tiểu Long Nữ sửa lại họ.

Công Tôn Lục Ngạc này thật là một thần hố mà, nếu ngay từ đầu nói cho rõ ràng, thì mọi người chỉ cần trộm Tiểu Long Nữ rồi bỏ chạy, chứ không phải suýt chút nữa bị Công Tôn Chỉ bắt sống.

"Ta chỉ nói là không có cô nương họ Long!" Công Tôn Lục Ngạc nói.

"Ách..."

Cẩn thận nhớ lại hình như thật sự là vậy.

"Thế Liễu cô nương kia bây giờ đang ở đâu?" Đạo Khả Đạo sáp lại hỏi. Dù sao cũng là nhiệm vụ của mình, nên Đạo Khả Đạo vẫn quan tâm tới tung tích của Tiểu Long Nữ nhất.

"Ở Thủy Tiên sơn trang, chỗ cha ta ở!" Công Tôn Lục Ngạc nói.

"Mau dẫn bọn ta qua..."

Lúc này, Dương Quá cũng đã tỉnh lại, cố nén đau đớn nói.

"A, được!"

Công Tôn Lục Ngạc vẫn khá là nghe lời Dương Quá, lập tức dẫn mọi người đi tìm Liễu cô nương.

"Khụ khụ!"

Mấy người chuẩn bị rời đi, Cầu Thiên Xích lại ho khan một tiếng: "Không có ai quan tâm ta sao?"

"Lão Đạo, ngươi cõng bà ta!"

Vương Viễn chỉ Cầu Thiên Xích, ra lệnh cho Đạo Khả Đạo.

"Ta?" Đạo Khả Đạo có chút khó xử. Chuyện Cầu Thiên Xích chùi đít như thế nào còn chưa ai tìm hiểu được, ai nguyện ý cõng bà ta chứ.

"Chẳng lẽ ngươi bảo mấy cô nương cõng?" Vương Viễn chỉ Tống Dương.

"..."

Đạo Khả Đạo lắc đầu.

"Dương Quá cõng?" Vương Viễn lại hỏi.

Bản thân Dương Quá còn đi không xong, sao cõng được người khác.

"..."

Đạo Khả Đạo tiếp tục lắc đầu.

"Nhiệm vụ của ngươi, ngươi không cõng ai cõng!" Thấy Đạo Khả Đạo muốn mình cõng, Vương Viễn giận dữ.

"Ách..."

Đạo Khả Đạo bất đắc dĩ, chỉ đành cõng Cầu Thiên Xích dưới đất lên.

Mấy người theo sự chỉ dẫn của Công Tôn Lục Ngạc, về lại Thủy Tiên sơn trang.

Trở về sơn trang đã vào đêm.

Công Tôn Lục Ngạc sợ bị phát hiện, còn đặc biệt dẫn theo mấy người Vương Viễn qua nhà hàng xóm bên cạnh đổi quần áo.

Thời gian tổ chức lễ thành hôn của Công Tôn Chỉ đã tới, lúc này trong Thủy Tiên sơn trang có chút náo nhiệt, nơi nơi giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ lớn treo cao, khiến Cầu Thiên Xích nhìn mà hai mắt phóng hỏa.

Chúng gia đinh nhìn thấy mấy người Vương Viễn đều cảm thấy ngạc nhiên, nhưng thấy có Công Tôn Lục Ngạn đi bên cùng thì không dám nhiều lời.

Dựa theo chỉ dẫn của Công Tôn Lục Ngạc, mấy người xuyên qua sân, lén lút đi vào trong hậu đường. Khi mọi người đẩy cửa bước vào, chỉ thấy trong phòng có một nữ tử mặc áo cưới đỏ im lặng ngồi.

Nữ tử kia đội khăn trùm đầu, không nhìn thấy mặt mũi, nhưng dáng người và khí chất vẫn làm cho Dương Quá nhận ra.

"Cô, cô..."

Sau khi sửng sốt một lúc lâu, Dương Quá kích động kêu lên.

"Thì ra Dương Quá cũng là tác giả xuất thân từ văn học mạng." Đạo Khả Đạo sờ cằm thầm lẩm bẩm.

"Quá... Quá Nhi sao?"

Nghe được giọng nói của Dương Quá, ngón tay cô gái kia run lên, run rẩy nhấc khăn voan lên.

Khăn voan màu đỏ rơi xuống đất, nữ tử quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân.

Khí chất băng sơn nhàn nhạt mang theo vài phần đơn thuần này, người này quả thực là Tiểu Long Nữ ngày đó, nay mặc trang phục cưới, lại càng thêm vài phần xinh đẹp.

Không chỉ có Vương Viễn và Đạo Khả Đạo nhìn tới ngây người, mà ngay cả Tống Dương và Công Tôn Lục Ngạc cũng sửng sốt không thôi, trong lòng bỗng nhiên có vài phần hâm mộ.

Hai người Dương Quá và Tiểu Long Nữ thâm tình nhìn nhau, mặc dù không nói một từ, nhưng lại làm cho sâu trong lòng người xem cảm nhận được sự tương tư và hoài niệm.

Lúc này, trong mắt hai người họ đã không có thời gian vạn vật, chỉ có đối phương, giống như mọi thứ đều không có liên quan gì tới bọn họ.

Tống Dương theo bản năng ôm lấy cánh tay Vương Viễn, Vương Viễn cũng cắn cắn môi, cầm tay Tống Dương.

Trong nhất thời, không khí trong phòng trở nên quỷ dị.

Bạn cần đăng nhập để bình luận