Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1308: Triều đình

“Ai?” Tạ Tốn sửng sốt hỏi.

Tạ Tốn chung quy cũng thuộc cao tầng Ma giáo, sau khi Dương Đỉnh Thiên chết, trong mắt lão không còn giáo chủ nào nữa, hôm nay lại nghe nói Ma giáo có giáo chủ mới, trong lòng lão cảm thấy rất mất tự nhiên.

“Trương Vô Kỵ!”

Huyền Từ bình tĩnh nói: “Thí chủ đừng bảo là không quen người này.”

“Vô Kỵ… Nhóc Vô Kỵ?”

Huyền Từ vừa dứt lời, Tạ Tốn lập tức biến sắc: “Chẳng lẽ là Vô Kỵ con ta?”

“Đúng vậy?”

Huyền Từ đáp: “Ngươi cảm thấy hắn có nhường lại chức cho ngươi không?”

“Vô Kỵ xưa nay nhân hậu, ta không thể liên lụy đến hắn.” Tạ Tốn lớn tiếng nói: “Các ngươi định giữ chân ta ở đây hả? Quá coi thường ta rồi! Gào!”

Lúc đang nói chuyện, Tạ Tốn đột nhiên gào lên một tiếng như sư tử rống.

Vương Viễn đứng bên cạnh lão, bất thình lình bị tiếng gào làm cho hơi chao đảo. Không Văn và Huyền Từ cũng vội vàng vận nội công chống đỡ.

Tạ Tốn thấy vậy tung người nhảy ra ngoài Đại Hùng Bảo Điện. Người này đúng là mưu lược, trước khi vào đây đã xác định rõ hướng cửa, dọn sẵn đường lui cho mình.

Nhưng mà ngay lúc Tạ Tốn định chạy ra khỏi Đại Hùng Bảo Điện, một hòa thượng gầy gò đột nhiên chắn trước mặt lão, hòa thượng đó chính là Phương Chứng.

“Ngươi tính làm gì, bằng ngươi cũng dám cản ta?” Tạ Tốn hét lớn một tiếng, đập một chiêu [Thất Giả Giai Thương] về phía Phương Chứng, quyển ảnh chia ra làm bảy, bảy loại nội kình khác nhau đập tới từng bảy vị trí.

Đối mặt với Thất Thương Quyền của Tạ Tốn, Phương Chứng không chút hoang mang, tay trái khẽ phất về trước phá vỡ quyền đầu tiên, tay phải phẩy sang phải xóa tan quyền thứ hai, sau đó là quyền thứ ba, thứ tư… Vương Viễn chỉ nhìn thấy chưởng ảnh của Phương Chứng lóe lên khắp nơi, cứ như lá cây rụng vậy, khẽ chao nghiêng một cái đã chặn lại cả bộ quyền cứng rắn và mạnh mẽ của đối phương. Phương Chứng chỉ phòng thủ chứ không đả thương người, phá chiêu xong thì ngừng lại, bất kể là tu vi nội công hay chiêu thức tuyệt diệu đều lộ ra vẻ điêu luyện vô cùng.

[Thiên Diệp Như Lai Chưởng]!!!”

Sau khi đón bảy quyền của Tạ Tốn, không đợi lão thu lực lại, Phương Chứng đã tiến về trước một bước, vươn tay điểm vào mi tâm Tạ Tốn.

“Bịch!”

Thân hình Tạ Tốn nhoáng lên, lùi về sau một bước rồi không động đậy được nữa.

“Đậu mòe!!??” Vương Viễn thấy Phương Chứng động tác nhanh nhẹn, chỉ một chiêu đã khống chế cứng Tạ Tốn thì thầm ngạc nhiên không thôi.

Tạ Tốn dầu gì cũng là siêu cao thủ cấp 140, dù mắt mù nhưng thực lực vẫn còn đó, chẳng thua kém bao nhiêu so với Huyền Từ cấp 150, nhưng điều hắn không thể ngờ tới là Phương Chứng chỉ điểm nhẹ một cái đã khiến lão đơ ra luôn.

Vương Viễn vốn còn tưởng rằng cao thủ đứng đầu Thiếu Lâm tự là Huyền Từ, nhưng giờ xem ra, thực lực của Phương Chứng còn cao hơn Huyền Tử một cấp, hiển nhiên người này mới thực sự là cao thủ đứng đầu Thiếu Lâm tự.

Sau khi bắt được Tạ Tốn, Phương Chứng nói: “Phương trượng Huyền Từ, lão nạp dẫn y nhốt vào địa lao sau núi.”

Dứt lời, Phương Chứng vươn tay ra nhấc Tạ Tốn lên, rồi cứ thế nhẹ nhàng lướt đi.

“Ta cũng đi!” Không Văn theo sát phía sau rời khỏi Đại Hùng Bảo Điện, trong đại điện lúc này chỉ còn lại hai người là Vương Viễn và Huyền Từ.

Huyền Từ hài lòng vẫy vẫy tay về phía Vương Viễn: “Ngộ Si đồ nhi, lần này con làm tốt lắm! Đây là phần thưởng cho con.”

Một luồng sáng lóe lên, Vương Viễn nhận được thông báo của hệ thống.

[Hệ thống thông báo: Cảnh giới công pháp “Ác Long Đào Tâm Trảo” của bạn đã tăng lên, cảnh giới hiện tại là Nhất Đại Tông Sư… Bạn học tập được chiêu thức “Bách Phát Bách Trúng – Xuyên Tâm Long Trảo Thủ”…]

Ngoại trừ Hàng Long Nhị Thập Bát Chưởng và Đại Kim Cương Chưởng thì đây là chiêu thức tăng lên cảnh giới cao nhất thứ ba của Vương Viễn, hơn nữa đây còn là chiêu thức chính mà hắn thường xuyên sử dụng nhất.

“Sao nào? Hài lòng lắm phải không?” Huyền Từ cười híp mắt hỏi Vương Viễn.

“Vâng!” Vương Viễn gật đầu. Đây là lần đầu tiên mà Huyền Từ thoải mái cho hắn một phần thưởng vừa ý như vậy.

“Nếu hài lòng rồi thì giúp sư phụ một chuyện đi.” Huyền Từ cười nói.

[Hệ thống thông báo: Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ cốt truyện ẩn “Lục Đại Phái Mất Tích”, có nhận hay không?]

“???”

Thấy thông báo của hệ thống, Vương Viễn thoáng sửng sốt rồi hỏi: “Sư phụ à, chẳng nhẽ ngài định bảo ta dẫn Tạ Tốn về Ma giáo đổi lấy người?”

Những lời Huyền Từ mới nói Vương Viễn nghe rõ ràng, hắn đã ý thức được lão hòa thượng này lại định bảo mình liều mạng làm chuyện gì đây.

“Con cho rằng vi sư suy nghĩ nông cạn vậy sao?”

Huyền Từ nói với vẻ cao thâm khó dò: “Người của lục đại phái chưa chắc đã bị Ma giáo bắt.”

“Ồ?” Vương Viễn kỳ quái hỏi: “Sao ngài biết được?”

“Bởi vì Ma giáo không có năng lực này! Mặc dù có sự can thiệp của Trương Vô Kỵ chúng ta không giành được chiến thắng nhưng Ma giáo đã thảm bại.” Huyền Từ bình tĩnh phân tích.

Phó bản hai phe chính tà khác nhau nên kết cục cũng khác, nhưng dựa theo cốt truyện hệ thống triển khai, kết quả cuối cùng là dưới sự tham gia của Trương Vô Kỵ, vấn đề rốt cuộc không được giải quyết.

Trận chiến này, chính phái không giành được nhiều ưu thế, Ma giáo thì tổn thất nghiêm trọng, buộc vào trốn vào địa đạo, so về mức độ tổn thất thì chính phái rõ ràng đã thắng, Ma giáo nào còn khả năng mà đi bắt NPC chính phái chứ.

“Ngài nói đúng!” Vương Viễn gật đầu đồng ý.

Huyền Từ lại nói tiếp: “Không phải con đã nói với ta, sáu phái lớn vây công đỉnh Quang Minh là do Thành Côn gây xích mích giữa hai bên sao? Ta hoài nghi chuyện này có liên quan đến Thành Côn.”

“Thành Côn? Không phải y đã chết rồi sao? Chính tay ta tiễn y về chầu trời mà.” Vương Viễn đáp chắc nịch.

“Thành Côn chết rồi, nhưng đằng sau y chưa chắc không có ai.” Huyền Từ nói.

“Là kẻ nào?”

Huyền Từ hỏi lại: “Còn ai vào đây muốn thấy hai phái chính tà đánh nhau đến một chột một què nữa?”

“Triều đình??!!”

Vương Viễn bật thốt lên.

Trong chốn võ lâm, môn phái trung lập chia làm rất nhiều loại.

Loại Thiên Sơn Đường Môn, hoặc có thực lực nhưng không muốn tham dự phân tranh, hoặc thực lực chưa đủ không dám đua đòi. Mà phe trung lập triều đình lại khác. Trong mắt triều đình, bất kể là chính phái hay tà phái đều uy hiếp đến sự thống trị của họ, mục đích lớn nhất của triều đình chính là có thể tóm gọn tất cả nhân sĩ võ lâm trong một mẻ lưới để một mình độc bá thiên hạ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận