Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1176: Kiếm Thánh Phong Thanh Dương

"Cái quỷ gì thế?!"

Nghe thấy âm thanh vọng ra từ trong động phủ, Vương Viễn và Lâm Bình Chi run lên, vội vàng quay đầu nhìn.

Chỉ thấy một ông già râu tóc bạc phơ, khí chất u buồn, nét mặt nghiêm túc, tác phong uy nghiêm, hai mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm Vương Viễn và Lâm Bình Chi.

"Ngươi...ngươi là ai?"

Lâm Bình Chi sửng sốt, run rẩy chỉ vào lão nhân kia hỏi.

Vương Viễn nhìn chằm chằm lão nhân kia, âm thầm vận chuyển nội lực.

Ngoài đời, hầu hết cao phủ võ thuật đều là những người tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, nhưng ở trong trò chơi thì khác hẳn, càng già càng độc, nhất là những lão già râu tóc bạc phơ kiểu này, cực kỳ khó chơi, trực giác nói cho Vương Viễn, thực lực lão già này khá kinh khủng.

"Ta? Ha ha!" Lão đầu nhi cười nói: "Lão phu chính là Phong Thanh Dương!"

Hoa Sơn Kiếm Thánh - Phong Thanh Dương (Cái Thế Vô Song)

Cấp độ: 190

Cảnh giới: Đăng Phong Tạo Cực

Giá trị khí huyết: ???

Giá trị nội lực: ???

Võ học tinh thông: ???

Giới thiệu bối cảnh: Đệ nhất kiếm khách của Hoa Sơn Kiếm Tông, kiếm thuật thông thần, cái thế vô song, từ nhiều năm trước đã lui về ẩn cư ở Tư Quá Nhai.

"Phong...là Phong lão tiền bối!"

Nghe thấy tên của Phong Thanh Dương, Lâm Bình Chi kích động đến mức không nói nên lời.

Thân là đệ tử của võ lâm thế gia, còn là đệ tử của phái Hoa Sơn, Lâm Bình Chi đương nhiên không thể không nghe nói qua cái tên này.

"Cấp 190...Cái Thế Vô Song..."

Vương Viễn nhìn thấy giới thiệu của Phong Thanh Dương cũng vô cùng sửng sốt.

Hắn đã từng gặp qua không ít cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng phần lớn họ đều là những cao thủ cấp 180, trong đó có một số người cấp 200 như Đông Phương Bất Bại, Trương Tam Phong, tuyệt đỉnh cao thủ cấp 190, Vương Viễn chỉ từng thấy một người, đó chính là Tiêu Phong. Như vậy lão già trước mắt đây, quả thực chính là một kẻ hung tàn có đẳng cấp như Tiêu Phong.

Không thể nào, chẳng lẽ ông già này chính là BOSS cuối cùng?

Vương Viễn càng nghĩ càng sợ hãi, kéo Lâm Bình Chi liên tục lùi về phía sau.

Mẹ nó, càng là cao thủ tuyệt đỉnh, càng muốn phát triển bản thân nhưng khó lòng thăng tiến, trong tình huống như vậy, rất cần những thứ tuyệt học linh tinh có thể giúp bản thân thăng cấp dễ dàng.

Ví dụ như Âu Dương Phong, Hoàng Dược Sư, v.v...đều là những người như vậy.

Lâm Bình Chi sở hữu công pháp võ học cấp độ thần thánh như Quỳ Hoa Bảo Điển, khó có thể đảm bảo rằng Phong Thanh Dương không sinh lòng mơ ước thứ công pháp này.

Nếu lão thật sự muốn tới cướp Quỳ Hoa Bảo Điển, Vương Viễn chắc chắn không thể nào ngăn cản.

"Ngươi đi mau! Ta có thể trì hoãn được một lúc!" Vương Viễn giao quyền điều khiển Hoạt Tường Dực cho Lâm Bình Chi, sau đó thấp giọng thì thầm.

Vương Viễn cũng không tin, Lâm Bình Chi đã nhảy khỏi vách núi, Phong Thanh Dương còn có thể kéo hắn ta trở về.

"Đại sư...hắn..."

Lâm Bình Chi đang định giải thích cái gì đó.

"Ha ha!"

Phong Thanh Dương lại bất ngờ khẽ cười, ngắt lời nói: "Hòa thượng này nói chuyện dõng dạc thế, khiến ta cũng thật muốn nhìn xem những cao thủ Thiếu Lâm Tự có bản lĩnh tới mức nào."

Vừa nói, hai ngón tay của Phong Thanh Dương vừa chụm lại, trực tiếp chỉ về phía trước.

"Bùm!"

Kình lực bắn ra từ đầu ngón tay đập mạnh vào trên thân cây tùng, khiến một cành cây không chút tiếng động rơi xuống, nằm yên trong lòng bàn tay Phong Thanh Dương.

Phong Thanh Dương không hề dừng lại, tiến lên phía trước, cành cây trong tay cũng theo đó mà nghênh chiến, chỉ trong khoảnh khoắc đã đâm tới trước mặt Vương Viễn.

Chân khí của Phong Thanh Dương truyền vào cành cây, 'kiếm" xé gó tạo nên những âm thanh vù vù, khoảnh khắc từ lúc cầm tới lúc xuất kiếm ra chỉ trong chốc lát.

"Quá nhanh!"

Nét mặt Vương Viễn vô cùng nghiêm túc, xốc lại tinh thần, lùi về phía sau từng bước kéo giãn khoảng cách, rồi vươn tay trái về phía Phong Thanh Dương, sử dụng một chiêu Hồ Giảo Man Triền.

Bàn tay to lớn với năm ngón chộp tới, nắm lấy cành cây đang lao về phía mình.

"Ha ha!"

Phong Thanh Dương cười khoái trá, cổ tay hơi run lên, cành cây lặng lẽ tạo thành một đường vòng cung trên không, tránh thoát bàn tay đang muốn nắm lấy của Vương Viễn, sau đó đâm thẳng vào cổ tay hắn.

"Bốp!"

Cổ tay Vương Viễn run lên, Hồ Giảo Man Triền bị một kiếm của Phong Thanh Dương đánh gãy.

-100

Một con số đỏ rực nhẹ nhàng bay lên phía trên đầu Vương Viễn.

"Quay lại!"

Sau khi đâm trúng cổ tay Vương Viễn, Phong Thanh Dương nhẹ nhàng rút cành cây trong tay mình lại.

Một tiếng "hừ", lòng bàn tay phải của Vương Viễn theo sát phía sau.

"Trung!"

Phong Thanh Dương tiến thêm một bước, cành cây thoắt cái đã đâm thẳng về phía ánh mắt Vương Viễn.

Phản xạ của Vương Viễn cũng vô cùng nhanh chóng, vội vàng nghiêng người tránh khỏi công kích của lão.

"Bốp!"

Cành cây của Phong Thanh Dương đâm vào cái ót của Vương Viễn.

-100

Một con số đỏ rực khác lại nổi lên.

Khóe miệng Vương Viễn khẽ nhếch, hai tay hợp lại, vỗ về phía sau

"Gầm!"

Một tiếng rồng ngâm vang, chưởng lực mênh mông như biển cả vùn vụt lao về phía Phong Thanh Dương.

Thần Long Bái Vĩ!!

"Hòa thượng được lắm!" Thấy chưởng lực của Vương Viễn mạnh mẽ như vậy, Phong Thanh Dương hơi giật mình, nghiêng người nhảy sang một bên, lướt qua chưởng lực của Vương Viễn, sau đó tiến về phía trước một bước, ấn tay trái vào sau lưng Vương Viễn, chọc vào nách hắn.

Hai tay Vương Viễn không thể khống chế bỗng nhiên giơ cao.

Chưởng lực cứ thế đột ngột dừng lại.

Vương Viễn bị tấn công từ phía sau, phản xạ theo bản năng khẽ cong người, chân dùng sức đạp mạnh về phía sau, một cước đá tới ngực của Phong Thanh Dương.

Phong Thanh Dương vội vàng xoay người tránh đi.

“Hừ!” Bàn chân to của Vương Viễn đạp tới người Phong Thanh Dương.

Phong Thanh Dương chớp cơ hội, tay phải thuận thế nhấc cành cây lên, đánh trúng phần đùi trong của Vương Viễn.

"Sát!"

Vương Viễn thấy đáy quần chợt lạnh, trong lòng kinh hãi, lập tức lăn về phía trước cách xa Phong Thanh Dương một khoảng, sau đó quay người trừng mắt nhìn Phong Thanh Dương.

Mẹ nó, lão già này thật chó má, đòn vừa nãy thiếu chút nữa là phế hắn rồi, tới lúc đó Quỳ Hoa Bảo Điển này Vương Viễn có không muốn học cũng phải học.

Đồng thời, trong lòng Vương Viễn càng thêm kinh ngạc trước thực lực của Phong Thanh Dương.

Dù chỉ giao đấu vài hiệp nhưng Vương Viễn đã khắc sâu cảm nhận thế nào là một đại cao thủ, võ công của Phong Thanh Dương hoàn toàn không thể đem ra so sánh với Hồng An Thông và những người cùng lứa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận