Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1381: Bay lên

“Không sao!” Tiểu Long Nữ khoát tay nói: “Nàng thích gọi là gì thì cứ kệ nàng.”

Dứt lời Tiểu Long Nữ tung người nhảy lên bờ.

Trong mắt Dương Quá chỉ có Tiểu Long Nữ, không thèm để ý đến bàn tay vươn ra của Quách Tương mà ton hót theo sau chân vợ.

“…”

Trong mắt Quách Tương tràn ngập vẻ mất mát.

“Nghĩ linh tinh gì thế, mau kéo ta lên!”

Vương Viễn để ý thấy, chìa tay ra cho Quách Tương một nấc thang đi xuống.

Sau khi lên bờ, Dương Quá đỡ Tiểu Long Nữ đến bên đống lửa sưởi ấm rồi vận chuyển nội lực, hong khô quần áo của cả hai.

Quách Tương ngơ ngác đứng bên cạnh nhìn, mặt mày buồn thiu…

“Đừng nhìn nữa!” Vương Viễn lên tiếng an ủi: “Người ta xa cách mười sáu năm mà tình cảm vẫn mặn nồng như vậy, e rằng trời đất có sụp xuống cũng vĩnh viễn không chia lìa, ngươi hết cơ hội rồi… Chẳng bằng dốc lòng tu luyện… hiểu thấu Phật pháp…”

Đây chính là hiệu quả mà Vương Viễn muốn, nếu không khiến Quách Tương tuyệt vọng, sao cô ta sẽ chịu đi cùng Kim Luân Pháp Vương chứ? Không đi cùng Kim Luân Pháp Vương thì làm sao hắn lấy được tuyệt học?

“Haizzz…”

Nghe Vương Viễn nói vậy, Quách Tương đột nhiên thở dài, trầm ngâm như có điều suy nghĩ.

Dương Quá vẫn đang ôm Tiểu Long Nữ thủ thỉ tâm tình, chọc mù mắt những người đứng xem, Quách Tương càng nhìn trái tim càng đau thắt lại. Vương Viễn thấy tên Dương Quá kia thể hiện tình cảm có hơi lố rồi, mười sáu năm còn chờ được sao không chịu khó nhịn thêm chốc nữa? Trở về Cổ Mộ tìm một chỗ không người, tắt đèn kéo rèm, muốn làm gì thì làm chẳng phải hay hơn sao?

“Ngộ Si đại sư!” Bấy giờ Dương Quá lên tiếng: “Đoạn Trường Nhai ước chửng sâu cả trăm trượng, địa thế lại dốc, với khinh công của chúng ta muốn nhảy lên cũng khó… Không biết đại sư có cách gì không?”

“Hì hì! Chuyện nhỏ thôi!”

Vương Viễn cười khì. Có tiếng “phần phật” vang lên, sau lưng hắn mọc ra đôi cánh, một chiếc Hoạt Tường Dực khổng lồ xuất hiện trước mặt mọi người.

“Con diều giấy này thật lớn…” Tiểu Long Nữ thán phục không thôi.

Quách Tương cũng trợn tròn mắt hỏi: “Ngươi định dùng diều giấy để đưa chúng ta lên trên à?”

“Trong đầu ngươi sao lắm suy nghĩ lạ lùng thế hả…” Vương Viễn mỉm cười bảo: “Đây không phải diều giấy mà gọi là Hoạt Tường Dực.”

“Thứ này không phải chỉ bay được từ nơi cao xuống à?” Dương Quá kiến thức rộng rãi, tính ra cũng từng bắt gặp món đồ này: “Lúc ở Hoa Sơn ta từng thấy một đệ tử Hoa Sơn dùng nó.”

“Tiểu Dương à, thời đại thay đổi rồi! Khoa học kỹ thuật mới là lực lượng sản xuất hàng đầu. Hoạt Tường Dực này của ta không phải loại bình thường đâu!” Vừa nói Vương Viễn vừa lôi từ trong ngực ra một chiếc túi đeo lưng, cắm “cạch” ngay sau Hoạt Tường Dực.

Sau đó hắn quay sang nói với mấy người Dương Quá: “Mọi người mau leo lên đây đi!”

“Có được không đấy?”

Dương Quá còn hơi nghi ngờ, những vẫn vịn tay trái lên.

Quách Tương vội vàng bước tới, khoác hai tay lên người hắn ta.

Tiểu Long Nữ: “…”

Vương Viễn lại chợt cảm thấy cả người ớn lạnh.

“Ngươi ngồi bên này!” Vương Viễn trợn mắt nhìn Quách Tương: “Ngươi không sợ cánh lệch trọng tâm rồi rớt xuống dưới à? Đại ca với đại tẩu ngươi ngồi bên trái, hai chúng ta ngồi bên phải là vừa khéo, đừng có làm loạn!”

Con nhóc này không ý tứ gì cả, vợ cả người ta còn ở đây, ngươi cứ thích sán lại làm gì không biết…

Võ công của Tiểu Long Nữ không hề yếu, nhỡ chọc giận khiến nàng điên lên rút kiếm chém chết Quách Tương thì sao? Chả nhẽ đây chính là âm mưu của Quách Tương? Liệu Dương Quá có vì chuyện đó mà không thèm để ý đến Tiểu Long Nữ cả đời không? Thế chẳng phải là làm ơn mắc oán à?

Nếu Quách Tương chết, Vương Viễn phải đổi tuyệt học kiểu gì?

Lỡ như Tiểu Long Nữ phá hỏng mất Hoạt Tường Dực của Vương Viễn, hắn biết phải đi đâu kêu oan đây?

Dĩ nhiên với tính cách của Tiểu Long Nữ, nàng chắc chắn sẽ không giết Quách Tương, quá nửa lại lẳng lặng phất áo ra đi mà thôi, để Dương Quá tìm thêm mười sáu năm nữa…

“Ôi vãi, đừng bảo là cô ta định ép Tiểu Long Nữ bỏ đi lần nữa nhá?” Nghĩ đến đây, Vương Viễn thầm giật mình thon thót. Người ta là con gái rượu của Hoàng Dung đó, còn được gọi là Tiểu Đông Tà, cô ta dám làm ra chuyện này lắm.

Đàn bà đúng là đáng sợ!

“Hay là để ta qua đó?”

Dương Quá hiểu ý buông tay ra, di chuyển sang bên phải, đổi chỗ ngồi với Vương Viễn, Tiểu Long Nữ lúc này mới bước tới bên cạnh hắn ta.

Sau khi cả bốn đã ổn định chỗ ngồi, Vương Viễn bèn khởi động thiết bị đẩy.

Hoạt Tường Dực từ từ bay lên, tốc độ càng ngày càng nhanh, chẳng mấy chốc nhóm bốn người đã bay lên đỉnh núi, xoay một vòng giữa không trung. Bên rìa vách đá không còn một ai, chỉ thấy trong rừng cây thấp thoáng bóng người, không biết nhóm Hoàng Dung đang làm gì trong đó.

“Ê, các ngươi đi đâu cả rồi?” Thấy bên vách đá không có ai, Vương Viễn lớn tiếng la lên.

Nghe được tiếng la của Vương Viễn, nhóm Hoàng Dung mới từ trong rừng cây chui ra, ai nấy đều nhễ nhại mồ hôi, trong tay cầm một đống vỏ cây. Trên tay Chu Bá Thông, Nhất Đăng đại sư và Hoàng Dược Sư còn cầm một chiếc bánh xe, thoạt nhìn đó là vũ khí của Kim Luân Pháp Vương.

Kim Luân Pháp Vương đứng bên cạnh, đau lòng nhìn đống vũ khí trong tay đám Chu Bá Thông.

Chắc là vũ khí của ông ta bị đám Hoàng Dược Sư cầm đi nạo vỏ cây rồi… đổi thành ai bị vậy cũng xót ruột xót gan cả.

Hoàng Dung thấy Vương Viễn trở lại, còn mang được người từ dưới vách đá lên thì rất bất ngờ: “Ngộ Si đại sư, ngươi mang được người lên rồi sao?”

“Các ngươi đang làm gì vậy?” Vương Viễn khó hiểu hỏi.

“Sau khi ngươi nhảy xuống, chúng ta đột nhiên nhớ ra Thiếu Lâm tự không giỏi khinh công, ta sợ ngươi và Tương Nhi không leo lên được, cho nên định bện dây thừng quăng xuống cứu. Không ngờ Ngộ Si đại sư còn có bảo bối thần kỳ bực này…”

Vừa nói Hoàng Dung vừa liếc mắt nhìn Hoạt Tường Dực của Vương Viễn.

Khi thấy sau lưng Vương Viễn là Dương Quá và Tiểu Long Nữ, sắc mặt Hoàng Dung thoáng thay đổi, tiến lên một bước nói: “Long cô nương, đã lâu không gặp!”

“Vâng! Chào Quách phu nhân!”

Tiểu Long Nữ tính tình đơn thuần nhưng cũng chẳng phải kẻ ngu, mười sáu năm qua đi, chuyện gì nên hiểu cũng đã hiểu thấu, chẳng qua là nàng lười tranh cãi với Hoàng Dung thôi.

Hoàng Dung vội chuyển đề tài: “Long cô nương và Quá Nhi xa cách bao năm cuối cùng cũng gặp lại, thật là đáng mừng! Tương Nhi, con lại đây!”

“Con…”

Quách Tương quay đầu lại nhìn Dương Quá, lưu luyến đi đến bên cạnh Hoàng Dung.

Vương Viễn lại khuyên nhủ Quách Tương: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, ca ca của ngươi đã có Long tỷ tỷ nên cả đời sẽ không yêu ai khác đâu.”

“…”

Vương Viễn vừa dứt lời, cả rừng cây chìm vào tĩnh lặng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận