Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 539: Kẻ đục khoét nền tảng

“Này...”

Nhìn thấy biểu tượng chứng tỏ mình là đại gia của Phi Vân Đạp Tuyết, Đạo Khả Đạo lập tức choáng váng. Hết sức hiển nhiên, hễ là người chơi trò chơi của Long Đằng, không ai là không biết biểu tượng hội viên Tâm Duyệt, cũng không ai là không biết hội viên Tâm Duyệt cấp mười lăm là một khái niệm như thế nào.

Vị đại gia trước mặt này là kẻ có tiền chân chính.

Ngươi cho rằng chơi game thùng mất một tệ đã qua cửa là trâu bò? Ấu trĩ! Những người mất từng vốc xèng game để mua mạng qua cửa mới là trâu bò!

Khí chất của kẻ có tiền khiến Đạo Khả Đạo thả lỏng cảnh giác, y không tự chủ được đi tới trước bàn hai người Vương Viễn và Phi Vân Đạp Tuyết, sau đó ngồi xuống, cực kỳ khách sáo hỏi Phi Vân Đạp Tuyết: “Ngài tìm ta có việc gì?”

“Ặc...” Phi Vân Đạp Tuyết chỉ về phía Vương Viễn, nói: “Hắn là người môi giới của ta, ngươi hỏi hắn đi!”

Phi Vân Đạp Tuyết vẫn trước sau như một rất biết cách làm người.

“Ha ha!” Vương Viễn cười ha ha nói: “Dựa vào bản lĩnh của người anh em đây, ở lại tổ chức không có tiền đồ như Hồng Hoa hội đúng là rất uổng phí nhân tài! Ngươi có muốn tới Một Đám Ô Hợp để phát triển không.”

“?!!!”

Vương Viễn vừa thốt mấy lời này ra, Phi Vân Đạp Tuyết và Đạo Khả Đạo đều có chút không hiểu.

Hóa ra Vương Viễn làm như vậy là muốn đục khoét nền tảng.

Nhưng có ai lại đục khoét nền tảng vào lúc này chứ… Làm như vậy không phải đắc tội với người ta, chí ít cũng phải chờ đến khi hoạt động kết thúc rồi mới nhắc tới chứ.

“Xin lỗi, ta đã gia nhập chiến đội Bách Hoa Liễu Loạn rồi!” Đạo Khả Đạo cũng là một người rất có nguyên tắc, y không chút suy nghĩ lập tức từ chối.

“Chiến đội như Bách Hoa Liễu Loạn hoàn toàn không có tiền đồ!” Vương Viễn nói: “Bọn họ không thể cho ngươi bất cứ thứ gì cả! Ngươi còn ở lại đó mưu cầu điều gì chứ?”

Vương Viễn nói cũng không sai.

Đại cao thủ giống như Đạo Khả Đạo, cho dù không đi kiếm cơm ở mấy chiến đội chuyên nghiệp, coi như hưởng thụ đãi ngộ ở mấy bang hội tốt hơn một chút cũng không phải việc gì khó. Bang hội giống như Hồng Hoa hội không phải là nơi mà y nên ở lại.

Bách Hoa Liễu Loạn cũng không phải là chiến đội chuyên nghiệp, chỉ là mấy người chơi tự do gom góp lại thành đội ngũ, muốn thực lực không có thực lực, muốn đầu tư không có đầu tư. Hiện giờ tham gia thi đấu, mới ở trận đầu tiên của vòng loại mà đã không chịu đựng được, để Đạo Khả Đạo mai một ở trong tay Thương Khung Thần Cái như vậy, quả thật là có chút đáng tiếc.

Vương Viễn cũng thật sự không nghĩ ra nổi Thương Khung Thần Cái đã dùng thủ đoạn gì, tìm một vị cao thủ bán mạng cho y như vậy.

Nhưng câu trả lời của Đạo Khả Đạo khiến Vương Viễn hoàn toàn cạn lời.

“Đưa tiền thôi!”

Đạo Khả Đạo trả lời: “Thần Cái trả lương cho ta rất cao! Bây giờ ta đang thiếu tiền cực kỳ!”

“Lương cao? Cao bao nhiêu?” Vương Viễn liếc nhìn Phi Vân Đạp Tuyết, sau đó hỏi.

Nghe được câu trả lời này, Vương Viễn cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, hắn còn tưởng rằng Đạo Khả Đạo và Thương Khung Thần Cái có mối quan hệ gì đó không thể cho ai biết chứ, hóa ra giữa hai người chỉ có quan hệ người đi thuê và người làm thuê.

Phi Vân Đạp Tuyết đã từng nói, việc có thể dùng tiền để giải quyết thì có gọi là việc không? Vốn Vương Viễn còn có chút không hiểu nổi, lúc này hắn lại đột nhiên cảm thấy đồng cảm, có tiền đúng là rất tốt.

“Một trăm lượng vàng một tháng!”

Đạo Khả Đạo trả lời, trên khuôn mặt còn xuất hiện một chút đắc ý.

Một trăm lượng vàng, theo giá thị trường hiện giờ thì khoảng chừng năm mươi nghìn. Chơi trò chơi thôi mà một tháng kiếm được năm mươi nghìn, đối với bất kỳ người nào mà nói đây đều là một khoản đãi ngộ không tồi. Cho dù là đối với đám người Một Đám Ô Hợp kia, nếu như mỗi tháng có thêm một khoản thu nhập cố định là một trăm lượng vàng thì cũng là một chuyện tốt.

“Ha ha!”

Phi Vân Đạp Tuyết mỉm cười nói: “Gia nhập Một Đám Ô Hợp, ta cho ngươi một nghìn lượng vàng!”

Dứt lời, Phi Vân Đạp Tuyết lập tức lấy ra một tờ ngân phiếu đẩy tới trước mặt Đạo Khả Đạo.

“Chuyện này...”

Đạo Khả Đạo nhìn tờ ngân phiếu trên bàn với vẻ mặt nghiêm túc, sau đó lắc đầu nói: “Đa tạ hai vị đã ưu ái, nếu như các ngươi tới mời ta trước Thương Khung Thần Cái, ta chắc chắn sẽ chọn Một Đám Ô Hợp. Nhưng bây giờ thì thứ lỗi cho tại hạ không thể làm được.”

Nghe những lời Đạo Khả Đạo nói, Vương Viễn càng thêm tán thưởng tên nhãi này.

Từ trong lời của y có thể thấy được, hiện giờ y đang cực kỳ thiếu tiền, nếu không sẽ không bị Thương Khung Thần Cái bắt cóc chỉ với một trăm lượng vàng. Hiện giờ Phi Vân Đạp Tuyết ra giá gấp mười để mời y về, vậy mà y lại không hề bị lay động, có thể thấy người này cũng không phải loại người thấy lợi mà bội nghĩa.

Dù sao thế giới trò chơi chính là thế giới mà quan niệm đạo đức vô cùng mờ nhạt, bởi vì một món trang bị mà phản bội nhau cũng không phải chuyện lạ lùng gì. Có thể giữ được sự tỉnh táo khi đứng trước lợi ích lớn như vậy, không thể không nói Đạo Khả Đạo là một người rất có nguyên tắc.

“Ta cảm thấy ngươi bắt buộc phải gia nhập Một Đám Ô Hợp chúng ta!” Vương Viễn thản nhiên nói.

“Nếu như ta không gia nhập thì sao?” Đạo Khả Đạo hỏi ngược lại.

“Ta sẽ đánh ngươi chứ sao!” Vương Viễn giơ nắm đấm to bằng bao cát lên, nói với vẻ uy hiếp.

“Trong trò chơi làm gì có ai sợ chết...” Đạo Khả Đạo cười nhạt một tiếng.

“Ha ha! Ngươi biết vì sao ta hẹn gặp ngươi ở đây không?” Vương Viễn lại hỏi. Vừa dứt lời, hắn còn nhìn bàn ghế chung quanh.

“Ngươi... Đúng là đê tiện, bỉ ổi giống như trong truyền thuyết!”

Theo ánh mắt của Vương Viễn liếc nhìn bốn phía xung quanh, tóc gáy của Đạo Khả Đạo đã dựng hết cả lên rồi.

Mẹ nó, tên hòa thượng chó chết này đúng là ác độc. Người chơi không ai là không biết, quán rượu là một nơi như thế nào trong trò chơi chứ? Giá một bộ bàn ghế ít nhất cũng phải mười lượng vàng, liều mạng đánh nhau ở đây, mấy tháng lương của Đạo Khả Đạo cũng không đủ để bồi thường. Bây giờ y lại cực kỳ thiếu tiền, lần này Vương Viễn đã hoàn toàn đánh trúng mệnh môn (trung điểm giữa thận trái và thận phải) của Đạo Khả Đạo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận