Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1338: Đại Loạn Trên Đỉnh Phiêu Miễu (2)

Sau đó, Mai Kiếm lại nói: “Phù độc một năm phát tác một lần, cần giải dược độc môn của lão lão trấn áp, ta nghi ngờ những tên trộm dược đó, chính là người của ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo!”

“Hừ.”

Nói đến đây, Mai Kiếm lại lộ ra vẻ mặt hung ác: “Bọn họ lại dám tùy tiện xông vào cung trộm dược, đợi lão lão trở về, ta nhất định sẽ bẩm báo đúng sự thật, cắt giải dược một năm của bọn họ, khiến bọn họ muốn sống không được muốn chết không xong…”

“Ặc…”

Vương Viễn bĩu môi khi nghe được lời này của Mai Kiếm, ấn tượng đối với Mai Kiếm trực tiếp trượt dốc không phanh… Ả đàn bà này lớn lên cũng được, nhưng phương diện tâm lý lại có hơi vặn vẹo thế nào ấy, bọn họ đều làm nô tài, chắc hẳn phải thông cảm cho nhau mới đúng, nhưng người này lại ỷ vào mình là tỳ nữ bên cạnh Thiên Sơn Đồng Lão mà ép hại người khác, quả nhiên cũng đủ ác độc thật. Nếu không phải vì nô tài của ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo trúng độc khó nhịn được, thì ai lại chạy tới đây trộm dược hả giời? Nếu như bản mặt đáng ghét này của Mai Kiếm bị người bắt được, thì làm gì có kết cục tốt mà hưởng?

“Ế?”

Nghĩ đến đây, Vương Viễn đột nhiên nổi lên suy nghĩ, vội vàng hỏi: “Phòng đan ở đâu?”

“Ở ngay sau đại điện! Cũng chính là nơi Đồng Lão luyện công và nghỉ ngơi!” Mai Kiếm đáp.

“Xong rồi… chắc tám phần Đồng Lão bị bọn trộm bê đi rồi…” Nghe được lời này của Mai Kiếm, Vương Viễn đột nhiên đập nắm tay vào lòng bàn tay, lớn tiếng bảo.

“Sao có thể thế được?” Mai Kiếm phủ nhận: “Tên trộm đó cũng chưa từng gặp Đồng Lão, làm sao có thể biết ai là Đồng Lão được?”

“Phí lời! Nếu như hắn biết đó là Đồng Lão, vậy hắn còn dám bắt đi sao?” Vương Viễn đáp: “Rất có khả năng, hắn biết bên cạnh Đồng Lão có một ả tỳ nữ độc ác, dáng dấp và gương mặt của Đồng Lão lại giống như bé gái, nên bọn họ hiển nhiên sẽ coi Đồng Lão thành tỳ nữ mà bắt đi rồi!”

“Ngươi nghĩ thử xem!” Vương Viễn nhìn Mai Kiếm, mỉm cười và bảo: “Giải dược là thứ cứu mạng bọn họ, nô tỳ ác độc đó lại thường xuyên buông lời gièm pha làm Đồng Lão cắt xén giải dược, khiến bọn họ phải chịu sự tra tấn, nhiều năm như vậy cho tới nay, sự oán hận của những người đó đối với Đồng Lão, đã sớm chuyển lên người ả tỳ nữ đó, lần này Đồng Lão bị bắt đi, nói không chừng sẽ chịu sự đày đạo bao nhiêu, nghiêm hình tra khảo là còn nhẹ, nếu đổi lại là kẻ gian ác, còn không phải sẽ khiến bà ta… hê hê!”

“…”

Vương Viễn chỉ gà mắng chó, khi nói chính sự còn không quên cay nghiệt Mai Kiếm vài câu, Mai Kiếm nghe thấy lời của hắn, kinh hoàng đến mức sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cô ta cúi đầu với vẻ hơi đăm chiêu, không nói được một câu nào, rõ ràng đã bị Vương Viễn dọa sợ.

“Lão Ngưu, ngươi đừng làm loạn nữa!” Phi Vân Đạp Tuyết thấy Vương Viễn lại hù dọa người ta, vội vàng nói: “Đồng Lão thần công cái thế, trên đời này nào có người nào có thể bắt được bà ta đi, mấy tên ô hợp của ba mươi sáu động và bảy mươi hai đảo đó… à, nếu như đám ô hợp đó có bản lĩnh này, thì cũng chẳng đến mức bị Đồng Lão khống chế chặt chẽ đâu.”

“Ngươi nói không sai!” Vương Viễn cũng không phản bác lời của Phi Vân Đạp Tuyết, mà gật đầu, đáp: “Đây cũng là chỗ khiến ta khó hiểu nhất.”

Tổng hợp lại toàn bộ manh mối để xét thì Thiên Sơn Đồng Lão bị người trộm dược bắt đi là suy luận có tính khả thi nhất, nhưng nói đến người bị bắt đi, thì suy luận này lại dễ dàng bị phủ định nhất.

Đồng Lão có võ công cái thế, làm thế nào lại bị một đám sâu dân mọt nước bắt đi được? Lẽ nào là Đồng Lão bị bọn họ dùng kẹo que dụ đi chắc? Cái này chính là tội chết đấy…

Vấn đề là ở đây, mọi đầu mối đã tiến vào trong ngõ cụt, không thể tiếp tục tìm được phương hướng.

“Không… Ngộ Si đại sư nói có lý!”

Ngay lúc Vương Viễn cũng đang khó hiểu, thì Mai Kiếm đột nhiên nói: “Lão lão, tuy rằng bà ấy có võ công cái thế, nhưng võ học bà ấy tu luyện là một môn pháp môn tu luyện có thể tán công rồi tu lại, cứ cách nhiều năm sẽ có vài ngày Đồng Lão mất sạch công lực… hôm qua chính là ngày Đồng Lão tán công.”

“Ý của ngươi là, Thiên Sơn Đồng Lão sẽ mất sạch võ công?” Vương Viễn hỏi.

Mai Kiếm nói như vậy, lập tức tất cả đều khớp, một con ngõ cụt cuối cùng cũng đã sáng tỏ.

Nếu như Đồng Lão không có võ công, vậy chính là một con nhóc bình thường, bị người bế đi còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao?

“Ừm!” Mai Kiếm gật đầu, rưng rưng nước mắt, nói: “Phi Vân huynh đệ, Ngộ Si đại sư, Mai Kiếm đã biết lỗi rồi, vẫn mong các ngươi rủ lòng từ bi, tìm Đồng Lão trở về.”

Mai Kiếm vừa dứt lời, Phi Vân Đạp Tuyết và Vương Viễn đồng thời nhận được nhắc nhở của hệ thống.

Hệ thống nhắc nhở: [Bạn đã kích hoạt cốt truyện sư môn ẩn của phái Thiên Sơn “Đại Loạn Trên Đỉnh Phiêu Miễu” có nhận hay không?]

“Nhận!”

Vương Viễn còn chưa kịp cân nhắc thì tên hồ đồ Phi Vân Đạp Tuyết đã trực tiếp nhấn xác nhận.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã chấp nhận nhiệm vụ cốt truyện sư môn ẩn của phái Thiên Sơn “Đại Loạn Trên Đỉnh Phiêu Miễu.”]

Cấp bậc nhiệm vụ: Kinh Thiên Động Địa.

Nội dung nhiệm vụ: Giúp phái Thiên Sơn tìm chưởng môn.

Phần thưởng nhiệm vụ: Chưa rõ.

Bối cảnh nhiệm vụ: Chưởng môn của phái Thiên Sơn mất tích kỳ quái, phái Thiên Sơn sẽ đi về đâu?

“Kinh Thiên Động Địa…”

“Tìm chưởng môn về…”

Vương Viễn nhìn thấy cấp bậc nhiệm vụ và nội dung nhiệm vụ, lập tức cảm thấy trời sập xuống.

Trong trò chơi, nhiệm vụ tìm người và tìm vật là một trong những nhiệm vụ buồn nôn nhất, bởi vì tìm vật là thử thách năng lực điều tra phá án của người chơi, trên cơ bản, không có liên quan quá lớn đến tu vi võ công, nhiệm vụ tìm kiếm đơn giản nhất vẫn cao hơn các nhiệm vụ cùng cấp bậc khác một cấp bậc, khiến người chơi ghét cay ghét đắng.

Mà hiện giờ, [Đại Loạn Trên Đỉnh Phiêu Miễu] này, lại là một nhiệm vụ tìm kiếm Kinh Thiên Động Địa, Kinh Thiên Động Địa chính là độ khó cao nhất trong trò chơi, một nhiệm vụ tìm kiếm ở độ khó cao nhất, con mẹ nó chẳng phải là muốn mạng người hay sao?

“Đệt mợ, ngươi có biết chơi trò chơi không vậy?”

Vương Viễn nghĩ đến đây lại khó tránh khỏi cáu kỉnh, tên này thật quá không hiểu chuyện rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận