Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 157: Phái Tiêu Dao thần bí

Bất kể là năng lực phản xạ hay là kinh nghiệm đối địch, dựa vào năng khiếu bẩm sinh, người tập võ có ưu thế mà người chơi bình thường không thể sánh được.

Hơn nữa là một người tập võ, khả năng lĩnh ngộ đối với võ đạo càng vượt xa người thường. Khả năng vận dụng mới đầu nhanh hơn, càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Về điểm này thì Vương Viễn vô cùng đồng cảm.

Ví dụ như cùng là một chiêu Lễ Kính Như Lai, trong tay người bình thường thì sẽ xuất ra một chiêu có bài bản bình thường. Nhưng từ tay Vương Viễn xuất ra, bất luận là thời cơ hay góc độ, đều sẽ dựa vào tình hình chiến đấu khác nhau mà làm nên sự điều chỉnh hoàn hảo nhất.

Tống Dương bây giờ cũng như vậy.

Đừng nhìn cô mới chỉ cấp 1, còn chưa học công pháp trong game. Nhưng cô nàng này tập võ nhiều năm, chiến đấu đã là bản năng. Một gậy vụng về này của Xuất Trần Tử, đánh không trúng Tống Dương cũng hợp tình hợp lý.

Vương Viễn vốn định giúp Tống Dương làm nhiệm vụ, nhưng bây giờ xem ra là vẫn chưa cần hắn ra tay.

"Đáng ghét, nếu không phải tên mọt sách kia làm ta bị thương, chỉ dựa vào ngươi mà cũng đòi làm ta bị thương?"

Xuất Trần Tử bị Tống Dương một chưởng quật ngã, trong lòng rất không cam tâm. Tại chỗ lăn một vòng về sau, lăn tới bên chân Tống Dương, xoay người một cái, trượng sắt trong tay quét về phía hai chân Tống Dương.

Tống Dương thấy thế nhẹ nhàng nhảy một cái, lướt qua trượng sắt của Xuất Trần Tử, đồng thời đạp một phát lên mặt Xuất Trần Tử. Ngay sau đó lấy đà, cả người lộn về phía sau sau, vững vàng tiếp đất.

Một chuỗi động tác lưu loát nhẹ nhàng, rất có tính thưởng thức. Ngay cả chuyên gia quyền pháp như Vương Viễn cũng không nhịn được mà tấm tắc một tiếng.

Tuy rằng lực xuất ra có chút thảm, một tát vừa rồi thêm một đạp này, cũng chỉ đánh Xuất Trần Tử mất hai máu.

Không có cách nào, cấp một lực cánh tay có hạn, nhìn Xuất Trần Tử như bị thương nặng, nhưng cũng không phải là người mà cấp thấp tùy tiện đánh cũng chết. Tống Dương đánh hai cái hoàn toàn là không đau không ngứa.

"Sao lại chịu được đòn như thế? Không khoa học?"

Thấy Xuất Trần Tử không bị thương chút nào.

Vẻ mặt Tống Dương ngơ ngác, không nhịn được liền đi về phía trước.



Đúng lúc này, ánh mắt Xuất Trần Tử lóe lên, tay phải âm thầm đưa vào trong ngực.

"Không ổn! Mau tránh ra!"

Vương Viễn vẫn luôn nhìn chằm chằm Xuất Trần Tử, thấy tay Xuất Trần Tử đưa vào trong ngực, lập tức kêu to một tiếng nhắc nhở Tống Dương.

Lời Vương Viễn còn chưa dứt, Xuất Trần Tử đã lôi một túi thuốc bột từ trong túi ra, hất về phía Tống Dương.

Cùng lúc đó chỉ nghe Xuất Trần Tử kêu lên: "Cho ngươi nếm thử "Chước Tâm Tán" của ông đây!"

Một thân bản lĩnh của Xuất Trần Tử đều là độc, một đòn như vậy ngay cả NPC như Cẩu Độc cũng chịu không nổi, nói gì đến một tên cấp 1 như Tống Dương?

"!!!"

Tống Dương thấy thế trong lòng cả kinh, vội vàng nhảy lùi về sau.

Mà hai tay Xuất Trần Tử lại bất chợt hướng về phía trước.

"Ầm!"

Thuốc bột Chước Tâm Tán bị nội lực của Xuất Trần Tử xúc tiến, biến thành một quả cầu lửa xanh rờn đánh về phía Tống Dương.

[Chước Tâm Đạn]

"Uỳnh!"

Mắt thấy Tống Dương sắp bị quả cầu lửa đánh trúng, đột nhiên một cây thiền trượng bay tới cắm vào trên quả cầu lửa xanh biếc.

Trúng một đòn, quả cầu lửa xanh rờn to bằng chậu rửa mặt trong nháy mắt đã biến thành những đốm lửa xanh biếc ngập trời.

Tống Dương bị dọa sợ đến sắc mặt tái nhợt.

Xuất Trần Tử thấy thế, vội vã quay đầu lại, chỉ thấy một đại hòa thượng đang ở phía sau cười với mình. Hòa thượng kia không phải Vương Viễn thì còn là ai.

"Hừ!" Xuất Trần Tử liếc mắt nhìn Tống Dương, lại nhìn Vương Viễn một chút nói: "Giải Độc Đan chỉ có một viên, chuyện này là việc của ta cùng với vị nữ hiệp này, nếu các hạ cố tình ra tay, Trần mỗ cho dù chết cũng sẽ không giao thuốc giải ra!"

"Hở? Nghiêm khắc như vậy sao?"

Vương Viễn nghe vậy có chút kinh ngạc hỏi.

"Nói thừa!"

Xuất Trần Tử dữ tợn nói: "Phái Tiêu Dao và phái Tinh Túc không đội trời chung. Giúp ta giết chết Cẩu Độc có thể tiến vào phái Tinh Túc, giúp Cẩu Độc đối phó ta là có thể bái sư phái Tiêu Dao. Một hòa thượng Thiếu Lâm như ngươi có tư cách gì mà nhúng tay vào!"



Vừa nghe Xuất Trần Tử nói như vậy, cuối cùng Vương Viễn cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Làm nửa ngày, vậy mà nhiệm vụ này lại là nhiệm vụ bái sư dành riêng cho Tống Dương.

Nếu đã là nhiệm vụ bái sư, như vậy thì không cho phép người chơi trên cấp 30 tiếp nhận là có thể hiểu được.

Nhiệm vụ thí luyện bái sư từ trước tới nay đều là một người làm. Nếu bây giờ Vương Viễn cưỡng chế hỗ trợ, sợ rằng Xuất Trần Tử sẽ hủy luôn thuốc giải.

Nhưng mà điều khiến Vương Viễn cảm thấy buồn bực lúc này là phái Tiêu Dao này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Nhiệm vụ thí luyện bái sư của các môn phái bình thường cùng lắm cũng chỉ giết mấy con quái, quá trình phải đi một chút mà thôi.

Phái Tiêu Dao này thì hay rồi, vậy mà để cho người chơi cấp 1 một mình đấu với BOSS AI trí năng.

Dựa theo tư duy bình thường, nhiệm vụ thí luyện bái sư càng khó thì môn phái lại càng mạnh. Độ khó bái sư của chín môn phái lớn khác cùng lắm cũng sàn sàn như nhau, nhưng phái Tiêu Dao này lại nâng lên hẳn một đoạn lớn.

"Sớm biết như vậy, ông đây cũng đi đến nhà dân tìm cái tên Cẩu Độc kia nhận nhiệm vụ."

Nghĩ tới đây Vương Viễn nhịn không được có chút hối hận vì sao lúc đó hắn không đi bộ trong thôn một chút. Nói không chừng hắn đã có khả năng bái sư vào cái gọi là phái Tiêu Dao này rồi.

Đương nhiên, Vương Viễn không biết là truyền thống trông mặt mà bắt hình dong của phái Thiên Sơn bắt nguồn từ phái Tiêu Dao. Dựa vào cái bộ dáng của hắn mà dám đến phái Tiêu Dao bái sư, không biết sẽ chết thảm như thế nào...

"Ngươi đánh thắng được gã sao?" Vương Viễn hất cằm hỏi Tống Dương.

"Đánh gã không thành vấn đề!" Tống Dương có chút bất đắc dĩ nói: "Nhưng ngươi đánh gã, gã không mất máu, ta cũng không có vũ khí thuận tay."

Làm một người chơi mới, Tống Dương cuối cùng cũng hiểu được phong cách của Tiểu Bạch. Bái sư còn chưa bái được, càng không thể nào mua vũ khí.

"Vũ khí?"

Nghe Tống Dương nói như vậy, Vương Viễn giống như nghĩ tới cái gì, tiện tay lấy ra một thanh kiếm ném cho Tống Dương nói: "Cho ngươi mượn dùng mấy hôm, có tiền thì mua, không có tiền thì còn ta."

Bạn cần đăng nhập để bình luận