Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 1032: Tuyệt Tình Cốc

"Hửm..."

Tống Dương nhìn chằm chằm rừng cây trong sơn cốc, đánh giá một chút rồi nói: "Là Thiên Tuyệt trận! Mọi người đi theo ta!"

Nói xong, Tống Dương đi thẳng vào trong rừng.

Mọi người đi theo sát phía sau, không dám lệch khỏi quỹ đạo.

Tiến trước lùi sau, phải trước trái sau...

Dưới sự dẫn dắt của Tống Dương, mấy người Vương Viễn rốt cuộc đi qua rừng cây ngoài sơn cốc, đi vào trong sơn cốc.

Sau khi tiến vào, mọi người lập tức bị cảnh tượng bên trong làm cho kinh ngạc tới ngây người.

Nhưng nhìn ngọn núi dựng đứng hai bên, ngẩng đầu nhìn trời chỉ còn lại một đường. Núi xanh nước trong, cảnh sắc vô cùng thanh u, chỉ là yên tĩnh không một tiếng động, mơ hồ lộ ra vẻ nguy hiểm.

Không thể ngờ, đằng sau rừng cây còn có cảnh tượng như thế.

Trước mặt đám người Vương Viễn là một con đường nhỏ, dọc theo đường đó tiến về phía trước một lúc lâu, thì có ánh lửa bập bùng. Lại đi theo ánh lửa về phía trước không xa, mới có thể nhìn rõ bộ dạng bên trong sơn cốc.

Sơn cốc này được bố trí như một thôn trang nhỏ, bên trong thôn có nhà đá, ruộng nước giao nhau, còn nghe thấy cả tiếng gà gáy chó sủa.

Cỏ cây xung quanh tươi non ướt át, hoa đủ thể loại như gấm, dọc đường đã là phong cảnh đẹp, tới nơi này thì lại càng thêm hiếm có. Nhóm người lững thững đi tới, nhìn ba con tiên hạc bên đường, bạch lộc thành đàn, sóc con thỏ nhỏ, đều là bộ dạng thấy người nhưng không sợ hãi.

Thôn dân trong cốc đều mặc áo xanh, gần như tan ra thành một thể với cảnh đẹp này.

Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã phát hiện ra cảnh tượng ẩn Tuyệt Tình Cốc, giang hồ lịch duyệt + 10.000

Nếu trong Tuyệt Tình Cốc đã có người ở, thì rất có thể Tiểu Long Nữ cũng ở trong này.

Nhìn qua thì thấy Tuyệt Tình Cốc không phải quá lớn, tìm từng nhà chắc là tìm được thôi. Cũng không biết rốt cuộc Dương Quá đã làm gì, khiến cho bạn gái tức giận chạy vào trong sơn cốc này ẩn cư.

"Ây da!"

Mọi người đang muốn tiếp tục đi lên trước, tìm Tiểu Long Nữ.

Đột nhiên không biết Tống Dương dẫm trúng cái gì, chân tê rần, ngã sấp xuống đất.

"Có chuyện gì thế?"

Vương Viễn vội vàng đi tới, nâng cô dậy.

Nhưng Tống Dương nhìn thấy Vương Viễn tới thì vẻ mặt kích động, người mềm nhũn, co quắp trong lòng Vương Viễn.

"???"

Vương Viễn ngớ người.

"Ây da, ây da!"

Đúng lúc này, Đạo Khả Đạo và Dương Quá cũng lần lượt ngồi bệt xuống đất.

"Sao lại thế này? Bị đánh lén sao?" Vương Viễn vội vàng nín thở ngưng thần, phóng xuất nội lực cảm nhận hơi thở xung quanh.

Nhưng mà xung quanh không có gì cả, cũng không thấy chút sát khí nào.

"Bọn họ trúng độc rồi!"

Đột nhiên, có một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai Vương Viễn. Một cô gái mặc trang phục màu xanh lá không biết chui ra từ nơi nào.

Cô gái kia có dung nhan cực đẹp, dáng người thướt tha, trong tay đang cầm một đóa hoa, bứt từng cánh đút vào miệng giống như đồ ăn vặt.

Một đôi mắt to kia còn không quên đồng thời quan sát bốn người Vương Viễn. Khi nàng nhìn thấy Dương Quá thì vẻ mặt ngây ra, không tự chủ mà đi tới.

Cô nàng áo xanh đi tới bên cạnh Dương Quá, hai mắt đã muốn biến thành hình trái tim, nhỏ giọng nói: "Vị công tử này, tiểu nữ tên là Công Tôn Lục Ngạc, không biết tôn tính đại danh của công tử."

"Hắn ta tên Dương Quá..." Vương Viễn ở cạnh nói chen vào.

"Ta có hỏi ngươi sao?" Công Tôn Lục Ngạc quay đầu lườm Vương Viễn, sau đó lại một lần nữa nhỏ nhẹ, nhu tình nhìn lại, còn khoác cánh tay Dương Quá rồi nói: "Dương công tử, để ta đỡ ngươi."

Vương Viễn: "..."

Được rồi, không thể không thừa nhận, tuyệt thế mỹ nhan này của Dương Quá quả thực là một tai họa. Bảo sao có nhiều cô nương thích hắn ta như vậy, người nào nhìn thấy tiểu tử này mà không bị mê hoặc mới không phải người thường.

Công Tôn Lục Ngạc này hiển nhiên đã biến thành cô nàng háo sắc.

Đối mặt với sự nhiệt tình của Công Tôn Lục Ngạc, Dương Quá ra vẻ đã gặp nhiều thành quen. Dù sao mang một khuôn mặt đẹp, thì cuộc đời đi tới chỗ nào cũng giống như mở hack, bạn học Dương Quá ngầu từ nhỏ tới lớn, đã quen được người khác đối xử đặc biệt.

"Công Tôn cô nương, không biết chúng ta trúng độc gì vậy?" Dương Quá hỏi Công Tôn Lục Ngạc.

Công Tôn Lục Ngạc trả lời: "Đây là độc hoa Tình!

"Độc hoa Tình?" Đạo Khả Đạo buồn bực hỏi: "Vì sao trên người ta không hiển thị trạng thái trúng độc?"

"Bởi vì đây là một loại độc rất đặc biệt." Công Tôn Lục Ngạc chỉ hoa trên mặt đất nói: "Khắp nơi đây đều có hoa Tình, chắc chắn các ngươi đã dẫm phải gai hoa, nếu trong lòng không có khát vọng tình yêu, thì cho dù trúng độc cũng không có gì đáng ngại, trong vòng mười hai canh giờ là có thể giải trừ. Nhưng nếu chỉ cần có chút ham muốn nhỏ, thì sẽ khiến độc phát khó giải!"

"Hả? Quỷ dị vậy sao?" Vương Viễn vô cùng hứng thú liếc nhìn ba người trúng độc.

Xem ra độc hoa Tình này rất thú vị, quả thực chính là máy dò tình dục. Ba người Tống Dương trúng độc, có vẻ đều là hạng người lục căn không sạch.

Đại sư Huyền Từ nổi danh Phật môn từng nói, một đời này làm người thật không dễ dàng, phía dưới mà cứng thì tâm mềm, phía dưới mà mềm thì tâm sẽ cứng, cho nên không thể có ham muốn.

Trước kia Vương Viễn còn cho rằng Huyền Từ đang làm màu, không thể ngờ lão hòa thượng kia cũng không nói suông, chứng tỏ cũng là một người có chuyện xưa.

Dương Quá lưu luyến si mê sư phụ hắn, chắc chắn trong người có dục niệm. Đạo Khả Đạo này tính cách trong ngoài không đồng nhất, tám phần là một liếm cẩu*. Tống Dương thì thích ai?

*liếm cẩu: từ lóng trên Internet để diễn tả một người thể hiện sự si mê hoặc quan tâm quá mức đối với người khác, đôi khi đi xa đến mức muốn theo đuổi một mối quan hệ tình dục

Vương Viễn nhìn chằm chằm Tống Dương: "Này, không phải là ngươi yêu thầm ta chứ."

"Cút!" Tống Dương đỏ bừng mặt, dùng một chút sức lực cuối cùng dựng ngón giữa với Vương Viễn.

"Vì sao ngươi không trúng độc?" Tống Dương hỏi ngược lại.

"À..." Vương Viễn nói: "Ta có thân thể kim cương bất hoại mà, kháng độc 100%, chút độc ấy không ảnh hưởng gì tới ta."

Nói xong, Vương Viễn tùy tiện bẻ một nhành hoa, miết hai ngón tay lại, bẻ gãy toàn bộ gai nhọn, lông tóc vô thương.

"Hả..."

Công Tôn Lục Ngạc thấy vậy thì hoảng sợ, ánh mắt không kiên nhẫn nhìn Vương Viễn mới vừa rồi đã biến thành thán phục.

Bạn cần đăng nhập để bình luận