Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 582: Lục soát người.

“Chờ đã!”

Thế nhưng Vương Viễn vừa mới kéo Lệnh Hồ Xung đang hồn bay phách lạc đến cửa, lại chỉ nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc.

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Nhạc Bất Quần đứng dậy và nói với hắn: “Ha ha! Lời nói vừa rồi của Ngưu đại sư rất đúng! Chúng ta khá là xấu hổ, nhưng chung quy “Tịch Tà Kiếm Pháp” cũng là bảo vật của Lâm gia, cho dù không phải là bí tịch thần công, nhưng vẫn là di vật của vợ chồng Lâm Chấn Nam, là một vật tưởng niệm. Suy cho cùng thì kiếm phổ này nên về với chủ cũ, không phải sao?”

Nhạc Bất Quần vừa nói ra lời này, thái độ của đám người Vương Nguyên Bá đã dịu đi không ít.

“Ong!”

Vương Viễn nghe vậy thì đôi mắt căng lên, cuối cùng cũng phản ứng lại được. Hóa ra người muốn đưa Lệnh Hồ Xung vào chỗ chết không phải là cha con Vương Nguyên Bá, mà là đồ khốn Nhạc Bất Quần này!

Tên khốn nạn này không hổ là người đọc sách, hiển nhiên khó lừa hơn đám vũ phu Vương Nguyên Bá này nhiều. Vậy mà lại trực tiếp vòng qua hung thủ giết người, để chuyển dời sự tập trung của tất cả mọi người lên kiếm phổ một lần nữa. Tên cháu trai này có thể làm Chưởng môn của phái Hoa Sơn cũng không phải không có nguyên nhân.

“Chưởng môn Nhạc nói không sai!”

Vương Trọng Cường cũng nói: “[Tịch Tà Kiếm Pháp] chung quy cũng là một vật tưởng niệm, vẫn mong Lệnh Hồ hiền điệt giao ra đây!”

“Ta không cầm!”

Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Lệnh Hồ Xung vẫn nhìn chằm chằm vào Nhạc Bất Quần, trên mặt tràn đầy vẻ chân thành và khó mà tin được.

“Hừ!”

Nhạc Bất Quần hừ lạnh một tiếng, phớt lờ ánh mắt mà Lệnh Hồ Xung đang nhìn về phía mình.

Bản lĩnh của Lệnh Hồ Xung lớn đến đâu, Nhạc Bất Quần thân là sư phụ của y, hiển nhiên sẽ hiểu rất rõ. Tiểu tử này ngày thường lười biếng thích rượu, cực nhiều tật xấu. Tuy ngộ tính và tư chất rất tốt, nhưng thân thủ cũng chỉ như vậy.

Nhưng một khoảng thời gian không gặp, kiếm pháp của y đã tiến bộ rất nhanh, vượt xa Nhạc Bất Quần. Hơn nữa, Lệnh Hồ Xung vẫn chưa nói tại sao mình lại tiến bộ nhanh chóng khác thường như vậy. Đây mẹ nó bùn vàng trong đũng quần, không phải cứt thì cũng là phân, đúng không.

Đừng nói là Nhạc Bất Quần, mà những sư đệ, sư muội khác của Lệnh Hồ Xung cũng đều đang nghi ngờ y. Nếu không phải Vương Viễn đã sớm biết Tịch Tà Kiếm Phổ bị ai thó thì e rằng cũng sẽ nghi ngờ y nốt.

Người của phái Hoa Sơn còn chẳng tin, vậy càng đừng nói đến người nhà họ Vương. Những lời y nói rõ ràng chỉ là những lời phản bác vô lực.

Lúc này, Vương Viễn cũng có chút khó xử.

Nhiệm vụ của hắn là tẩy sạch hiềm nghi cho y. Nhưng muốn tháo gỡ nghi ngờ trong loại tình huống hiện tại này, ngoài tìm ra Tịch Tà Kiếm Phổ hoặc tìm được người đã trộm Tịch Tà Kiếm Phổ ra. Bằng không chuyện Lệnh Hồ Xung trộm kiếm phổ nhất định sẽ được chứng thực.

Rõ ràng không có khả năng tìm ra Tịch Tà Kiếm Phổ, có cái đó của Bôi Mạc Đình làm bằng chứng, Tịch Tà Kiếm Phổ đã sớm biến mất không còn bóng dáng nữa rồi.

Mà giao người đã trộm Tịch Tà Kiếm Phổ ra lại càng không có khả năng hơn. Bởi vì người trộm nó lại chính là Vương Viễn.

Vương Viễn cũng không thể nói “Tịch Tà Kiếm Phổ là do lão tử trộm đấy, không liên quan đến Lệnh Hồ Xung…”

Thế này không phải rất vô nghĩa sao.

Nếu nói lời này, tạm thời không đề cập đến việc Vương gia và Nhạc Bất Quần có tin hay không, nhưng ở loại tình huống này mà nói lời đó ra, sự ảnh hưởng mà nó tạo thành không chỉ có mỗi mình Vương Viễn.

Suy cho cùng thì hắn cũng là đệ tử của phương trượng Huyền Từ. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thật, Thiếu Lâm tự đều sẽ bị liên lụy. Huyền Tử coi danh dự của Thiếu Lâm tự còn quan trọng hơn cả mạng mình. Nếu ảnh hưởng đến danh dự của Thiếu Lâm tự thật, vậy lão có trục xuất hắn khỏi sư môn, mẹ nó cũng không có chỗ để nói lý.

“Con mẹ nó, tưởng nhớ tưởng nhớ, nếu tưởng nhớ thật thì chặt cái đầu chó của Dư Thương Hải xuống đê! Dùng thứ đó làm vật kỷ niệm không phải sẽ càng khiến cho người ta ấn tượng sâu sắc hơn sao? Ế? Vật kỷ niệm…”

Nghĩ đến vật kỷ niệm, Vương Viễn đột nhiên hơi sững sờ, chợt hắn nở nụ cười.

“A di đà phật!”

Vương Viễn niệm dài một tiếng Phật hiệu, nói: “Tục ngữ nói thật đúng, giải quyết chuyện thị phi phải căn cứ vào sự thật. Bây giờ cho dù các người nghi ngờ thế nào, chỉ cần không có bằng chứng thì không thể kết luận kiếm phổ là do Lệnh Hồ Xung trộm được!”

“Ừm! Ngưu đại sư nói đúng!”

Vương Nguyên Bá cũng gật đầu, liên tục kêu đúng, sau đó lại nói: “[Tịch Tà Kiếm Pháp] chính là tuyệt học đương thời, chắc chắn không thể lĩnh hội hoàn toàn trong thời gian ngắn được. Nếu hắn đã lén học kiếm phổ, vậy lúc này kiếm phổ chắc chắn đang ở trên người hắn.”

“Hừ!”

Lệnh Hồ Xung hừ lạnh một tiếng: “Ngươi đang muốn lục soát người ta, coi ta là kẻ trộm sao?”

“Lời này của Lệnh Hồ tiểu ca sai rồi!” Ông ta cười ha ha rồi nói: “Nếu Lệnh Hồ tiểu ca đã nói không lấy Tịch Tà Kiếm Pháp, vậy sao lại sợ người khác soát người ngươi? Nếu soát một lần, mà trên người không có kiếm phổ, vậy từ nay về sau tháo bỏ hiềm nghi, không phải tốt hơn sao? Lúc này, sư phụ, sư đệ ngươi đều đang ở đây, chắc chắn sẽ không bất công đâu.”

“Được rồi!”

Lệnh Hồ Xung cân nhắc một chút, rồi bất đắc dĩ đáp: “Nếu sư phụ, sư mẫu ta và các sư đệ đều ở đây, vậy soát một lần để chứng minh sự trong sạch, ngược lại cũng không thành vấn đề.”

"Gia Câu, Gia Tuấn!"

Vương Nguyên Bá thấy Lệnh Hồ Xung đồng ý cho lục soát người thì liếc mắt ra hiệu cho đứa cháu trai bên cạnh.

Cùng lúc đó, Vương Viễn cũng đưa mắt ra hiệu với Lệnh Hồ Xung.

"Khoan đã!"

Lệnh Hồ Xung hiểu ý, giơ tay lên nói: "Lệnh Hồ Xung ta dù gì cũng là thủ đồ của phái Hoa Sơn, đám các ngươi còn chưa có tư cách lục soát ta đâu!"

"Có cái rắm ấy!"

Vốn hai người này bị Lệnh Hồ Xung và Vương Viễn kết phường lại lừa gạt nên trong lòng có hơi bất mãn, lúc này thấy y nhìn mình không lọt mắt thì càng giận điên lên, vươn tay ra muốn đánh người.

Lệnh Hồ Xung chỉ cảm thấy trước mặt vụt qua một phát, Vương Gia Câu đã duỗi tay ra, chộp lấy cổ tay y, sau đó ép mạnh xuống dưới.

Cách đè ép xảo quyệt này chính là thủ pháp chụp bắt gia truyền, lại được người ra tay dùng hết sức lực, dù rằng kinh nghiệm đối địch của Lệnh Hồ Xung vô cùng phong phú và công phu của huynh đệ Vương thị không đến mức thượng thừa, nhưng trong tay y không có kiếm, sức lực cũng bằng không, ngay cả mấy tên lưu manh vặt vãnh cũng đánh được nói chi là hai người tập võ này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận