Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 236: Chuồng chó

...

"A!!! Rắn!!! Có rắn!"

Đúng lúc Vương Viễn đang đứng trước cổng Triệu Vương phủ nhìn ngang liếc dọc thì đột nhiên có tiếng người đi đường hét ầm lên.

"?"

Vương Viễn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đoàn người đi ra từ góc đường, mặc trang phục quái dị, hiển nhiên không giống người Trung Nguyên, trong tay mỗi người cầm một cây sáo trúc, đang xua đuổi đám rắn bò về phía Triệu Vương phủ.

Những con rắn kia có phần đầu không lớn lắm nhưng có hình tam giác, màu sắc sặc sỡ, nhìn qua khủng khiếp vô cùng, ngay cả trang nam tử hán như Vương Viễn nhìn thôi mà cũng không nhịn được run rẩy trong lòng.

Trên đường cái đầy người chơi đi tới đi lui, có cả một vài người chơi nữ nữa, thấy cảnh này tất nhiên bị dọa sợ mất mật, hãi hùng khiếp vía.

Mà những người nuôi rắn kia thấy thế lại cười vui vẻ ghê gớm như phát hiện ra chuyện gì rất thú vị.

Vương Viễn nhìn mà nhịn không được híp mắt lại.

Những người này đuổi rắn bò đầy đường, đúng là chẳng có tí tố chất nào, cùng lắm là nhìn ngứa đòn thôi, nhưng vì đuổi rắn mà dọa sợ người khác chính là muốn tìm đường chết.

Đám người đuổi rắn đi thẳng đến trước cổng Triệu Vương phủ, người canh cổng thấy thế thì vội nhường đường, mở cổng lớn ra.

Đám nuôi rắn đuổi lũ rắn bò vào đại viện vương phủ.

Vương Viễn thấy thế vội vàng đi theo, ý đồ bám theo đám người nuôi rắn này để trà trộn vào Triệu Vương phủ.

Ai ngờ hắn còn chưa tiến vào đã bị tên canh cổng giữ lại: "Vương phủ là nơi quan trọng, người không phận sự miễn vào!"

"Mẹ kiếp! Ta cùng nhóm với bọn họ! Mau mau để ta vào!" Vương Viễn mơ mồm ra là lại bắt đầu nói hươu nói vượn.

"Hừ hừ!" Vệ binh kia hừ lạnh nói: "Bọn họ đều là người Tây Vực, sẽ không nói tiếng Trung Nguyên!"

"Ta..."

Lý do của vệ bình khiến Vương Viễn không phản bác được.

Vệ binh cản ngay cửa ra vào, đuổi Vương Viễn chạy sang một bên, đúng lúc Vương Viễn đang không biết làm sao thì đột nhiên có một giọng nói từ ngõ hẻm truyền ra.

"Đại sư, xin dừng bước nói chuyện đã!"

Vương Viễn quay đầu nhìn xem, chỉ thấy một tên ăn mày bẩn thỉu đang ngồi xổm trong ngõ hẻm, lén la lén lút nhìn hắn.

Tên ăn mày kia mặt đen sì sì, trên người mặc bộ quần áo rách rưới, trong tay cầm một cây gậy trúc, trên lưng đeo tám chiếc túi, hiển nhiên đó là một NPC.

Cấp bậc của NPC Cái Bang rất dễ phán đoán, ai có nhiều túi thì vai vế của người đó lớn hơn, tên ăn mày kia có tám cái túi, thân phận dĩ nhiên là không thấp rồi.

"Ngươi gọi ta à?"

Vương Viễn đi qua, khó hiểu hỏi.

"Đúng vậy!"

Tên ăn mày nọ lên tiếng, nhanh nhẹn nhìn thoáng qua hai bên hẻm, sau đó liếc mắt ra hiệu với Vương Viễn rồi đi sâu vào trong hẻm.

Cái Bang cũng là danh môn chính phái, tên ăn mày này là đệ tử Cái Bang đời thứ tám nên chắc không phải người xấu, Vương Viễn dứt khoát bám theo sau.

Vào tận sâu trong hẻm, tên ăn mày kia đột nhiên chắp tay với Vương Viễn và nói: "Tại hạ là đệ tử Cái Bang đời thứ tám Lê Sinh, còn chưa thỉnh giáo pháp hiệu của đại sư?"

"Ngưu Đại Xuân!" Vương Viễn báo đúng tên mình.

"Hóa ra là Đại Xuân sư phó!" Lê Sinh nói: "Những tên nuôi rắn kia bắt cóc nữ tử khắp nơi, ta một mạch đuổi theo bọn chúng đến đây, thấy ngài quanh quẩn trước cửa Triệu Vương phủ đã lâu, chắc cũng là vì việc này phải không?"

Lê Sinh nói như vậy là Vương Viễn liền hiểu, hiển nhiên hắn lại phát động nhiệm vụ ẩn rồi.

Về phần sao nhiều người dạo qua cửa Triệu Vương phủ như vậy mà chỉ mình Vương Viễn phát động thì quá nửa là do điểm anh hùng.

Đừng nhìn Vương Viễn ngày thường lòng dạ đen tối, ra tay hiểm độc, thích lợi dụng này nọ, từ trước đến giờ cũng chẳng theo đuổi con đường hiệp nghĩa mà lầm, điểm anh hùng của hắn giờ tròn ba trăm điểm, gọi là giang hồ đệ nhất hiệp thánh cũng chẳng quá đáng.

Lê Sinh cũng là nhân sĩ chính phái, nhìn thấy hòa thượng có điểm anh hùng cao như thế dĩ nhiên muốn cho nhiệm vụ rồi.

"Chuyện này..." Vương Viễn gật đầu nói: "Cứ coi như vậy đi!"

Lê Sinh này coi Vương Viễn đường hoàng chính nghĩa như vậy, giờ hắn cũng không tiện nói mình đến là để trộm rắn.

Dù sao mục tiêu của mọi người đều là đám nuôi rắn kia, thuận theo lời Lê Sinh nói cũng không có vấn đề gì.

"Vậy thì tốt quá!"

Lê Sinh thấy Vương Viễn quả nhiên đến vì chuyện giống mình thì kích động nói: "Nghe nói Triệu Vương phủ cao thủ nhiều như mây, nếu Đại Xuân sư phó cũng đến đây vì chuyện giống ta thì hai ta cùng nhau tìm hiểu ngọn nguồn sự việc như thế nào được chứ? Cùng hành động còn phối hợp với nhau được!"

[Hệ thống thông báo: Bạn đã phát động nhiệm vụ ẩn [Bạch Đà Thiếu Chủ], đẳng cấp nhiệm vụ [Kinh Thế Hãi Tục], có đồng ý nhận hay không?

"Có Lê trưởng lão đi chung, Ngưu mỗ cầu còn không được!" Vương Viễn trực tiếp nhấn đồng ý.

[Hệ thống thông báo: Bạn đã đồng ý nhận nhiệm vụ ẩn [Bạch Đà Thiếu Chủ]

[Bạch Đà Thiếu Chủ]

Đẳng cấp nhiệm vụ: Kinh Thế Hãi Tục

Nội dung nhiệm vụ: Giết chết ác tặc Âu Dương Khắc gây hại Yên Kinh 0/1

Phần thưởng nhiệm vụ: Không biết

Bối cảnh nhiệm vụ: Những ngày gần đây, khu vực gần Yên Kinh ngày nào cũng có thiếu nữ bị mất tích, người ta đồn nhau là người nuôi rắn ở Triệu Vương phủ gây nên. Đệ tử Cái Bang đời thứ tám Lê Sinh là người trung nghĩa, đặc biệt mời bạn đến điều tra một phen.

"Lại là dâm tặc..."

Vương Viễn nhìn thấy phần giới thiệu nhiệm vụ thì nhức đầu không thôi. Chẳng lẽ hắn có thể chất gọi dâm tặc đến à? Lúc đi Đại Lý có Vân Trung Hạc, đến Hành Dương gặp Điền Bá Quang, giờ tới Triệu Vương phủ trộm rắn lại gặp một đám dâm tặc.

Kỳ thật trộm cái gì cũng không phải trọng điểm, quan trọng là hiện tại, hai người ngay cả cửa Triệu vương phủ cũng không thể nào vào được, thì con mẹ nó còn muốn vì dân trừ hại?

"Lão Lê à, hiện tại chúng ta đi vào như thế nào đây?" Vương Viễn buồn bực hỏi.

Cửa lớn của Triệu vương phủ ngay cả con chim cũng không bay vào được, huống chi là hai con người to lớn vạm vỡ.

"Khà khà!"

Lê Sinh cười đểu, dịch người qua một bên, chỉ thấy phía sau hắn ta có một cửa động cao hơn nửa thước.

"??"

Vương Viễn mang vẻ mặt mơ hồ: "Đây là cái gì?"

"Chuồng chó!"

Lê Sinh tự hào nói.

"Đù!"

Vương Viễn đổ mồ hôi lạnh: "Ta có phải đệ tử thân truyền của phương trượng Huyền Từ của Thiếu Lâm Tự hay không?"

"Đúng vậy!"

"Ngươi có phải Bát đại trưởng lão của Cái Bang hay không?"

"Đúng vậy?"

"Hai người chúng ta vậy mà lại chui chuồng chó?" Vương Viễn phải gọi là cạn lời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận