Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 409: Chiến đấu ác liệt với Anh Cô

Người phụ nữ này ra tay quá ác độc, cũng may Vương Viễn phản ứng cực nhanh, không đợi ngón tay của Anh Cô đâm đến, hai chân giẫm mạnh xuống đất, cơ thể nhảy về sau một bước, vững vàng tránh khỏi công kích của bà ta, tay phải sử dụng một chưởng [Kim Cương Nộ Mục].

Anh Cô híp mắt, nhấn ngón tay vào lòng bàn tay của Vương Viễn.

“Phập!!”

Ngón tay của Anh Cô ấn vào lòng bàn tay Vương Viễn một cách vô cùng chuẩn xác.

Vương Viễn lập tức cảm thấy lòng bàn tay hơi tê, chân khí trong tay đột nhiên tiêu tán, mà Anh Cô thì lại lộn một vòng ra sau, vững vàng dừng ở bên tường.

“?”

Vương Viễn cúi đầu nhìn thoáng qua lòng bàn tay, chỉ thấy trên lòng bàn tay có một lỗ châm màu đen, rất dễ nhận thấy, chân khí trong tay vừa rồi đã bị người dùng châm phá mất.

Anh Cô thấy Vương Viễn vẫn không hề gì, sắc mặt lập tức nặng nề, trong lòng thầm kinh ngạc.

Trên ngón tay của bà ta có một cơ quan tinh vi, tên là Thất Tuyệt Châm. Kim châm dài hơn ba phân, được cho ăn kịch độc. Người trúng châm đều sẽ bị tiêu tán chân khí, thế nhưng một châm vừa rồi rõ ràng đã đâm trúng lòng bàn tay của Vương Viễn, nhưng lực đạo trên tay hắn vẫn suýt chút nữa khiến Anh Cô không thể ngăn chặn được như cũ.

“Nếu ngươi đã muốn chết, vậy đừng trách lão thân không khách khí!”

Sắc mặt Anh Cô nghiêm túc, bà ta duỗi tay phải ra, hai thẻ trúc vút lên bay về phía Vương Viễn.

Vương Viễn không chút hoang mang mà nghiêng người né tránh.

Đúng lúc này, Anh Cô theo ngay phía sau thẻ trúc, trong nháy mắt đã tới trước mặt Vương Viễn, bàn tay phải bổ xuống một phát, một đường chưởng lực bổ thẳng vào mặt Vương Viễn.

Vương Viễn chỉ cảm thấy gió lạnh đập vào mặt, trong lòng biết một chưởng này mạnh mẽ, hắn xoay chân và nghiêng người.

“Soạt!”

Chưởng lực của Anh Cô xẹt qua mặt Vương Viễn rồi bổ lên mặt đất.

“Rầm!”

Một tiếng trầm thấp vang lên, hơn mười viên gạch xanh trên mặt đất phía sau Vương Viễn chia thành hai nửa như một đường thẳng. Hơn nữa còn như thể bị đao cắt qua, không thấy vụn gạch bay ra, hiển nhiên là chưởng pháp âm nhu cực kỳ cao siêu.

Anh Cô đánh hụt một chưởng, Vương Viễn xoay chân, lách tới sau lưng bà ta, chân phải giẫm lên phía trước đạp bắp chân bà ta.

“Bịch!”

Anh Cô không thể đứng vững, bị một cước của Vương Viễn đạp ngã xuống đất, những viên gạch xanh dưới đầu gối bị đập mạnh thành một đống bụi.

Nhân lúc hắn bệnh mà lấy mạng của hắn!

Ngay sau đó, tay trái của Vương Viễn sử dụng [Hồ Giảo Man Triền] tóm về phía bả vai của bà ta, tay phải vận nội lực, tập trung khí [Nhất Phách Lưỡng Tán].

Nhưng ai mà ngờ được, năm ngón tay của hắn vừa mới chạm vào bả vai của Anh Cô, chỉ cảm thấy trên vai bà ta như bôi một tầng dầu trơn thật dày, trơn tuột khác thường, ngay cả bàn tay mang lực cũng trượt sang một bên…

Không tóm được một chút nào, Anh Cô bổ nhào về phía trước, lộn một vòng thoát khỏi sự khống chế của Vương Viễn.

“Ế? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Vương Viễn thực sự kỳ quái, một chiêu [Hổ Giảo Man Triền] đó của mình vẫn luôn thuận lợi, sao có thể đột nhiên thất bại được? Người phụ nữ này thật sự rất kỳ quái.

Thế nhưng, lúc này, [Nhất Phách Lưỡng Tán] ở tay phải của Vương Viễn cũng đã ngưng tụ xong.

Trong [Đại Võ Tiên] có cài đặt cắn trả chân khí, hễ là chân khí đã ngưng tự xong, nhất định phải tản công kích ra, bằng không người chơi sẽ bị chân khí phản sát thương.

Tuy Anh Cô đã chạy thoát, nhưng Vương Viễn vẫn vung mạnh về phía trước, đánh toàn bộ chân khí đã được ngưng tụ ra.

“Ầm!”

Uy lực của môn chưởng pháp [Nhất Phách Lưỡng Tán] này tuyệt đối không gì sánh bằng, nội lực tuôn trào ra như dời non lấp bể, trong nháy mắt đã đánh đến cách phía sau Anh Cô hai trượng.

Cảm giác được chưởng phong mạnh mẽ sau lưng, Anh Cô vội vàng sử dụng chiêu trò, giơ hai tay lên bảo vệ bản thân.

“Ầm!”

Một tiếng vang lớn, cả người Anh Cô trực tiếp bị đánh bay lên vách tường, đất trên mái nhà bị chấn động rơi lả tả xuống dưới.

Cũng may tu vi nội lực của Vương Viễn còn thấp, cho dù là công pháp như [Nhất Phách Lưỡng Tán] có thể phóng nội tức đến hai trượng đã là cực hạn, thứ mà Anh Cô chịu đựng chỉ là một chưởng phong mà không phải là chưởng lực.

Nói cách khác, thanh máu dài như Bạch Thế Kính còn có thể bị một chưởng đánh bay sạch, huống chi là một người chỉ vẻn vẹn năm mươi nghìn máu như Anh Cô đây?

Vương Viễn đã ra một chưởng, chưởng phong đã có uy lực như vậy, huống chi là chưởng lực. Anh Cô lập tức kinh hãi và sợ sệt.

Anh Cô cũng là một người kiêu ngạo, ẩn tu ở Hắc Long Đàm hơn mười năm và siêng năng khổ luyện. Tong lúc vô tình đã lén nhìn trộm được sự ảo diệu của võ học thượng thừa, vốn tưởng rằng có thể vô địch trong thiên hạ. Nhưng không ngờ lúc này, lại bị một hậu sinh trẻ tuổi suýt chút nữa đánh chết tươi bằng một chưởng. Vậy có thể hình dung ra được tâm trạng của Anh Cô.

Nghĩ đến bản thân còn có người phải cứu, cũng có người phải giết. Anh Cô lập tức sinh ra tuyệt vọng, bà ta cong hai gối quỳ trên đất, sụp đổ nói: “Hòa thượng, ngươi giết ta đi! Hắc Long Đàm này của ta có điểm sống lại, giết ta rồi, cả đời này không ai trong các người có thể rời khỏi đây được.”

"Két!!"

Nghe được lời này của Anh Cô, Vương Viễn đang đuổi theo muốn đạp vỡ đầu bà ta vội miễn cưỡng thu chân lại, cách đầu Anh Cô ba tấc. Ngay cả Tống Dương và Độc Cô Tiểu Linh cũng đều cảm thấy lạnh gáy.

"Con bà nó! Ngươi có dám vô sỉ hơn nữa không!"

Thả chân xuống, Vương Viễn giơ ngón tay giữa với Anh Cô. Ngón giữa này không phải cho người đàn bà ác độc đang ở trước mặt hắn mà là cho những người thiết kế trò chơi.

Trời mới biết trong não bọn họ chứa cái gì mà có thể thiết kế ra một NPC vô liêm sỉ như vậy, không những tam quan bất chính lòng dạ ác độc mà còn biết lợi dụng quy tắc của trò chơi để uy hiếp người chơi.

Khó trách bà ta được gọi là Thần Toán Tử, AI hiển nhiên cao hơn BOSS cấp năm mươi nhiều.

Anh Cô nói không sai. Trong Hắc Long Đàm có điểm sống lại, cơ chế sống lại của người chơi gần giống với nguyên tắc, nếu Anh Cô bị giết thì ba người Vương Viễn căn bản không thể tìm được đường ra ngoài, cho dù họ có tự sát thì vẫn sẽ sống lại ở trong Hắc Long Đàm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận