Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 578: Kim Đao Vương gia

"A di đà phật!"

Vương Viễn tụng một tiếng phật hiệu dài, lấy thiền trượng to cỡ miệng chén cơm ra, đập xuống đất.

"Ầm ầm!" Một tiếng, thiền trượng đập xuống mặt đất, khiến sàn nhà bụi bay tán loạn, thiền trượng cắm sâu vào đất hơn một thước.

Vương Viễn vốn đã có diện mạo hung ác đến cực điểm, lúc này lại mặc một thân áo giáp đen, càng lộ vẻ ác độc mười phần. Đặc biệt là thiền trượng to cỡ miệng chén kia cắm sâu vào mặt đất càng dọa cho một đám côn đồ hồn bay phách lạc.

"Ha ha! Chúng ta đùa giỡn với vị thiếu hiệp này chút thôi, đại sư cứ ăn uống tự nhiên!"

Trần Oai Chủy cười ha ha một tiếng, xoay người dẫn đám côn đồ phi như bay ra khỏi quán rượu.

"Vị đại sư này, bổn điếm chỉ buôn bán nhỏ..."

Đám côn đồ vừa mới đi, Hoàng chưởng quỹ của quán rượu Hữu Gian liền xông tới, kéo quần áo của Vương Viễn.

"Mẹ nó!"

Vương Viễn bực bội, mải làm màu, quên mất còn đang ở trong quán rượu.

"Ngươi qua đòi y đi!"

Vương Viễn chỉ tay vào Lệnh Hồ Xung nói: "Đừng nhìn bộ dạng te tua này của y, y là thủ đồ của phái Hoa Sơn đó!"

"Ngươi là phái Hoa Sơn?" Hoàng chưởng quỹ nghe vậy kinh ngạc liếc mắt nhìn Lệnh Hồ Xung.

"A..." Lệnh Hồ Xung có chút ngượng ngùng gật đầu.

"Được rồi, được rồi. Các ngươi không cần bồi thường! Coi như ta xui." Hoàng chưởng quỹ lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Thật sao?" Vương Viễn vô cùng bất ngờ. Lão Hoàng này nổi tiếng là ăn người không nhả xương, được người chơi Lạc Dương thân thiết gọi là Hoàng lão cẩu. Bây giờ lại hào phóng như vậy?

"Nhưng ngươi phải khiến y đồng ý với ta một chuyện!" Hoàng chưởng quỹ chỉ vào Lệnh Hồ Xung nói.

"Cứ nói đừng ngại!" Vương Viễn lập tức nhận lời, dù sao thì cũng không phải hắn đồng ý. Chỉ cần không phải nhả tiền, bán Lệnh Hồ Xung đến kỹ viện Vương Viễn cũng không ngần ngại làm.

"Về sau con mẹ nó ngươi đừng bao giờ nói mình thuộc phái Hoa Sơn, ta không muốn ngươi làm mất mặt người nọ!"

Hoàng chưởng quỹ căm giận nói xong thì thở dài đi ra ngoài, bỏ lại hai người Vương Viễn và Lệnh Hồ Xung vẫn còn đang ngơ ngác.

"Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc..."

Vương Viễn xách Lệnh Hồ Xung lên, vừa mới ra khỏi quán rượu. Lúc này bên ngoài quán truyền đến một trận tiếng vó ngựa, mấy người cưỡi ngựa phi như bay tới.

"Ô? Đây không phải là đại sư huynh sao?"

Đột nhiên một âm thanh dễ nghe vang lên bên tai Vương Viễn. Vương Viễn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một cô nương áo xanh, dáng người thướt tha nhảy xuống ngựa, đi về bên này.

"Ta đi xem một chút!"

Nam tử phía sau cũng nhảy xuống ngựa, đi tới trước mặt Vương Viễn.

"Ô? Là ngươi à?"

Thấy nam tử kia, Vương Viễn kinh ngạc nói.

"Ân công! Ngươi cũng ở đây sao?" Nam tử kia thấy Vương Viễn hưng phấn kêu lên.

Nam tử này không phải là ai khác, chính là Lâm Bình Chi. Xem ra y vẫn còn nhận ra được hắn.

Khi mấy người còn đang nói chuyện, Lệnh Hồ Xung cũng mơ màng ngẩng đầu lên, chật vật nói: "Tiểu sư muội, Lâm sư đệ..."

Cô nương áo xanh kia là tiểu sư muội của Lệnh Hồ Xung, tên là Nhạc Linh San!

"Thật sự là đại sư huynh!" Nhạc Linh San cả kinh kêu lên: "Đại sư huynh, sao bộ dạng huynh lại thế này? Có phải tên hòa thượng thối này đánh ngươi không?"

Vừa nói, Nhạc Linh San trợn mắt nhìn Vương Viễn.

"..."

Vương Viễn nhíu mày một cái, cố nén xúc động một tát đập chết con mẹ điêu ngoa này. Nhạc Linh San, tám phần mười là con gái Nhạc Bất Quần, đức hạnh giống hệt cha nàng ta, đáng đánh đòn!

"Uống say! Đánh bạc thua!"

Lệnh Hồ Xung cười khổ nói: "Bị người đánh muốn ngu..."

"Ha ha..." Vương Viễn nhịn không được bật cười. Lệnh Hồ Xung này xem ra cũng hào hiệp, tuyệt đối không giống tên ngụy quân tử không biết xấu hổ Nhạc Bất Quần kia. Trong tình cảnh này Lệnh Hồ Xung còn không quên tự giễu châm chọc bản thân một phen.

"Đại sư huynh, huynh mau lên ngựa!"

Lâm Bình Chi vội vã đỡ lấy Lệnh Hồ Xung, dìu y lên lưng ngựa.

"Đây không phải là Lệnh Hồ đại ca sao? Là ai đánh ngươi thành bộ dạng này? Ăn phải gan hùm mật gấu rồi sao?"

Bốn người khác còn ngồi trên ngựa là nhóm biểu tỷ và biểu ca của Lâm Bình Chi. Một người dẫn đầu gọi là Vương Gia Câu, thấy bộ dáng Lệnh Hồ Xung như thế, nhịn không được ồn ào bước ra.

"Mấy tên côn đồ mà thôi!" Lệnh Hồ Xung khoát tay một cái nói: "Ta uống rượu say, không phải lỗi của họ! Không cần truy cứu đâu!"

"Hừ!"

Vương Gia Câu nói: "Sao có thể? Ngươi là khách của nhà ta, không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật. Khách của Kim Đao Vương gia ta sao có thể để người ta đánh mà không lấy lại danh dự? Cơn tức này nếu không truy cứu, thì trong mắt người khác còn có Kim Đao Vương gia ta sao?

"..."

Vương Viễn và Lệnh Hồ Xung liếc nhau, tất cả đều lộ ra vẻ phiền chán.

Theo lý mà nói, Vương Viễn và Lệnh Hồ Xung chưa hề có hảo cảm gì với Vương gia của Lạc Dương. Lệnh Hồ Xung thì không nói, Vương Viễn thì lại rất ghê tởm với bộ dạng như nhà giàu mới nổi của Vương Nguyên Phách. Lúc này tên nhãi này còn ở đây trái một câu Kim Đao Vương gia, phải một câu Kim Đao Vương gia, giống như Kim Đao Vương gia gã mới là đại phái võ lâm chí tôn thiên hạ.

"Trâu bò như vậy? Ngươi không chiếm chút tiện nghi của gã sao?"

Vương Viễn đang suy nghĩ làm sao để tiểu tử này ăn thiệt một chút, Lệnh Hồ Xung lặng lẽ đến bên tai Vương Viễn lầm bầm một tiếng, sau đó quay đầu nhìn chỗ gạch bị Vương Viễn đập hư bên trong quán rượu, nhắc nhở Vương Viễn một chút.

"Ha ha!"

Hai ánh mắt đểu cáng trao đổi một cái, Vương Viễn ngay lập tức hiểu được ý Lệnh Hồ Xung, vì vậy tiến lên phía trước nói: "Kim Đao của Lạc Dương đúng thật là tiếng tăm lừng lẫy. Tiểu tăng vừa cứu khách của Kim Đao Vương gia mấy người, đập hỏng sàn của Hoàng lão bản. Danh tiếng Vương gia danh tiếng lớn như vậy, sẽ không để bần tăng chịu thiệt đi."

“Ha ha!”

Lệnh Hồ Xung cười thầm một tiếng, dựng ngón cái với Vương Viễn.

Không ngờ đại hòa thượng này lại ăn ý với mình đến vậy, gợi ý chút đã hiểu ngay.

“Ặc…”

Nghe được lời nói của Vương Viễn, đám người Vương Gia Câu đều có chút mơ hồ.

Nước đi này của Vương Viễn thật sự đúng lúc.

Nếu trả tiền, đám người Vương Gia Câu cũng biết quy tắc của quán rượu này. Đừng hỏi, hỏi chính là hại bố mày, một cái ghế cũng phải đến mười lượng vàng, huống chi là đập bể hết toàn bộ mặt đất. Đây rõ ràng là coi tiền như rác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận