Bần Tăng Chả Ngán Ai Bao Giờ

Chương 504: Trường Tình Tử phái Tinh Túc

Giới thiệu hết một vòng, Điều Tử đã có cái nhìn rất khác về Một Đám Ô Hợp mà rất ít người biết đến này.

Không thể ngờ một đoàn đội nhỏ như vậy lại toàn là ngọa hổ tàng long.

Không đề cập tới tới hai đại cao thủ Vương Viễn và Mario, đan dược sư và cơ quan sư nổi danh, thậm chí là kiếm khách có tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ cũng ở trong một đoàn đội nhỏ vô danh như này, quả thật khiến cho người ta có chút bất ngờ.

Tuy rằng hai vị cô nương còn lại không có danh tiếng gì, nhưng mà ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, có thể ở chung một đội với mấy tên kỳ nhân dị sĩ này, chắc hẳn cũng không phải là mấy kẻ tầm thường.

“Lục Phiến Môn các ngươi tới tiệm ăn có phải trả tiền không vậy?”

“Lục Phiến Môn các ngươi mua đồ có cần phải nộp thuế không?”

“Lục Phiến Môn các ngươi có thể xuất hóa đơn không?”

Sau khi giới thiệu lẫn nhau xong, vô số vấn đề kỳ quái của Một Đám Ô Hợp ập tới trước mặt, Điều Tử lập tức rơi vào tình huống không biết nên trả lời như thế nào.

Đây là đâu ta là ai? Tại sao câu hỏi của mấy người này không có một chút đứng đắn nào vậy.

“Lần này mọi người đã đến đủ rồi chứ!”

Phi Vân Đạp Tuyết bước tới bên cạnh Vương Viễn, nhỏ giọng hỏi.

“Đã đến đủ!” Vương Viễn gật đầu.

“À...” Phi Vân Đạp Tuyết nhíu mày nói: “Tính cả ta, hiện giờ mới có tổng cộng chín người, hình như là thiếu một người đúng không, đội ngũ có chín người không thể báo danh nhỉ.”

“Chuyện này...” Nghe Phi Vân Đạp Tuyết nói xong, Vương Viễn cũng ngẩn người.

Đúng vậy, đội ngũ tiêu chuẩn khi tham gia thi đấu đoàn đội của Hoa Sơn Luận Kiếm sẽ là mười hai người bao gồm cả đội trưởng và người dự bị, yêu cầu thấp nhất là mười người, Một Đám Ô Hợp có bảy người, mang theo Điều Tử và Phi Vân Đạp Tuyết thì vẫn thiếu một người để đủ tiêu chuẩn báo danh thi đấu đoàn đội.

“Ngưu huynh còn quen vị cao thủ nào nữa không, gọi tới đây luôn đi!” Phi Vân Đạp Tuyết lại nói tiếp.

“Cao thủ...”

Vương Viễn mở danh sách bạn tốt ra nhìn một lượt, sau đó lắc đầu.

Về cơ bản toàn bộ những người mà Vương Viễn quen đều đã ngồi ở đây hết, thực lực của đám người Một Đám Ô Hợp cũng chênh lệch không đồng đều, được coi là cao thủ thì cũng chỉ có mấy người.

Chung quy Hoa Sơn Luận Kiếm cũng không phải là mấy trò trẻ con, đặc biệt là thi đấu đoàn đội, dám chơi loại hình thức này thì đa số đều là chiến đội của các bang hội lớn, thực lực cũng sêm sêm nhau không tầm thường một chút nào, tìm người một cách tùy tiện chắc chắn là không được.

“Vậy ta giúp chúng ta tìm cao thủ nhé?” Thấy Vương Viễn không tuyển được ai, Phi Vân Đạp Tuyết đột nhiên cười nói.

Hết sức hiển nhiên, hắn đang chờ những lời này của Vương Viễn.

“Ngươi tìm cao thủ ấy hả?” Vương Viễn nhìn Phi Vân Đạp Tuyết với vẻ nghi hoặc, hỏi ngược lại.

“Yên tâm!” Phi Vân Đạp Tuyết cười híp mắt nói: “Chắc chắn sẽ không làm vướng chân vướng tay của chúng ta đâu! Nếu thực lực của người nọ không đủ, ta đồng ý trả thêm một phần mười tiền thuê.”

“Vậy thì được!” Vương Viễn nói: “Ai vậy? Ta đã từng nghe qua về người nọ chưa?”

“Đến rồi đây!” Phi Vân Đạp Tuyết cười khẽ, đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa.

Lúc này, không gian ở phía cửa vặn vẹo một chút, một bóng người xuất hiện ở trong phòng.

Vóc dáng của người kia vừa gầy vừa nhỏ, dùng hai chữ “khô quắt” để hình dung cũng không quá đáng. Người này mặc một bộ đồ đen, mang theo một thanh dao găm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo ở bên hông, khuôn mặt che kín chỉ lộ ra một đôi mắt, hoàn toàn không nhìn thấy rõ tướng mạo của y.

“Ủa? Ngươi là ai?”

Mọi người thấy trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm một người, người nào người nấy đều cực kỳ sợ hãi, đồng loạt theo bản năng rút vũ khí ra.

Giang hồ to lớn, loại người chơi nào cũng có. Trong trò chơi, mấy việc như đánh lén giết người cũng không hề hiếm thấy, đối với loại thích khách đột nhiên xuất hiện như thế này, mọi người phản ứng như vậy cũng là chuyện bình thường.

Người mặc áo đen kia cũng không hề để mắt tới đám người Một Đám Ô Hợp, y trực tiếp đi tới trước mặt Phi Vân Đạp Tuyết, vô cùng khách sáo nói: “Ông chủ! Đây chính là đồng đội của chúng ta hả? Ngài có nên suy nghĩ lại một chút không?”

“?!!!”

Nghe thấy lời tên áo đen kia nói, mọi người đều cảm thấy có chút khó chịu. Tuy rằng giọng điệu của tên này rất cung kính, nhưng ý tứ trong lời nói lại chứa đầy sự khinh thường. Trong lúc nhất thời, bầu không khí không khỏi có chút lúng túng.

“Ha ha!”

Phi Vân Đạp Tuyết vẫy tay phá tan sự lúng túng này: “Để ta giới thiệu với mọi người, vị này chính là Trường Tình Tử của phái Tinh Túc!”

“Phái Tinh Túc!!”

“Trường Tình Tử?”

Phi Vân Đạp Tuyết vừa mới dứt lời, mọi người đều cảm thấy cả kinh.

Phái Tinh Túc, là môn phái che giấu trong “Đại Võ Tiên”, hơn nữa còn là một môn phái tương đối khủng bố.

Trong chốn võ lâm, Thiếu Lâm Võ Đang được xưng là thái sơn bắc đẩu, Hoa Sơn Thiên Sơn được xem là thiên hạ song sơn, thế nhưng bốn môn phái này chỉ được coi là mạnh chứ không được coi là khủng bố, môn phái đáng sợ nhất trong chốn giang hồ chính là mấy môn phái chơi độc.

Trong chốn giang hồ chỉ có hai môn phái chơi độc chính thức là Đường Môn và Ngũ Độc. Tuy rằng hai môn phái này chơi độc, nhưng thiếu sót cũng vô cùng rõ ràng. Uy lực của độc dược Đường Môn tương đối bình thường, chủ yếu dựa vào ám khí, công pháp của Ngũ Độc cũng qua quýt không có gì nổi trội, hạn chế bọn họ phát huy độc công ở nhiều phương diện.

Bạch Đà sơn cũng là môn phái theo độc công, nhưng lại chỉ truyền cho con cháu trong gia tộc, sức ảnh hưởng cũng không lớn. Nhưng phái Tinh Túc này lại là một môn phái theo độc công một cách toàn diện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận